Thưa Chư Huynh,
Hôm nay Mùng 9 Tết Canh Dần, nhằm ngày 22-02 năm 2010 sau Công Nguyên.
Công Ty mình mới chính thức Họp mặt Tân niên, mặc dù mình đã thực hành công việc tại đơn vị mình của từ Mùng 3 Tết.
Sau đó lại tay bắt mặt mừng, lại chúc nhau năm mới, lại phong bao đỏ lì xì và lại vài chai rượu loại 'đỉnh' được khui ra...
Mình có cảm giác ở ta Ăn Tết hơi dài !!!
Sáng nay đọc bài Hỏng may của Bùi Nông, ngay đoạn mở đầu, mình thấy được trong đó bác Bùi có 'suy tư triết học' rất giống mình, nên rất thích, muốn trả lời ngay nhưng trong ngày lại bị nhiều việc quá.
Đó là tư tưởng xuất xứ từ thuyết Trung Dung của Khổng học : Biết mình đủ, ấy là đã đủ vậy. Nói thật, đây là một trong những phương ngôn (tức là câu nói dẫn hướng cho tư duy và hành động) nằm lòng của mình. Tuy nhiên, nếu chỉ có duy nhất phương ngôn ấy, thì lại làm trì trệ bản thân và xã hội, thế nên :
Biết mình đủ, ấy là đã đủ vậy + khát vọng = tâm an + tiến bộ = đắc đạo.
Rất cám ơn 'suy tư triết học' của bác Bùi gợi ý cho Tản mạn đầu xuân của mình.
Về chai rượu tequila, mình được GSTQ Ân ĐB, pho sách sống mà mình vẫn thường tham khảo các chuyện... khi... gặp mặt Ngài, giải thích là nó được sản xuất từ cây nguyên liệu như cây xương rồng của Mễ, nhưng nó có họ hàng, anh em chú bác với họ cần sa...
Vẫn đang vẩn vơ trong suy tư về phương ngôn ấy, đọc tiếp bài của bác Bùi, rồi đọc các bài của bác PHT, bác Rom, bác Long Hưng... mình lại nghĩ :
Nếu cho rằng việc khó ngủ sau tiệc Họp mặt Tân niên Ex68 là do rượu Tequila, ấy là do Tequila vậy !
Nếu cho rằng tại chim, ấy là do chim vậy !
Nếu cho rằng tại ăn nửa chim, ấy là do ăn nửa chim vậy !
Nếu cho rằng tại nước hầm chim, ấy là tại nước vậy !... "Biết mình đủ, ấy là đã đủ vậy".
Đầu xuân, bác Hủ tíu xem hình mình được chụp và được gửi lên blog, bác í khen mình hãy còn trắng, chưa đến nỗi, thế mà vợ nhà chê đen, bác Béo chê đen, bác Ánh lại 'chê khéo' bằng cách nhớ đến mình cùng một số anh em khác khi cầu nguyện trước tượng thánh Mác-ti-nô đờ Po-rét... Mình cũng ...thấy mình đen thật, nhưng chưa đạt 'đỉnh'... "Biết mình đủ, ấy là đã đủ vậy".
Rồi lại vui với người vui, khóc với kẻ buồn (lại một phương ngôn nữa xuất xứ từ Thánh Thư) : chia sẻ nỗi buồn cháy mất nửa mẫu cao su của bác Bùi. Cũng chỉ biết dùng câu cửa miệng của người đời vẫn dùng để an ủi nhau : của đi thay người, hay là câu : Tái ông mất ngựa.
Ô sao đầu năm nay, cái mức định lượng 'một nửa' lại xuất hiện với tần suất hơi dầy : nửa chim rồi lại nửa mẫu cao su...
Cái chai rượu thắm đẫm hơi sương nhận từ tay bác Bùi sau khi vượt từ Củ Chi về Gò Vấp sáng hôm ấy sao mà lãng mạn quá nhỉ ? Những tưởng sẽ cùng đối ẩm với bác trong ngày họp mặt đầu năm, hơi tiếc đấy !
Tự nhiên phát hỏa, đốt cháy của bác nửa mẫu cao su, làm bác mất dịp ăn nửa chim và uống Tequila, nên đêm ấy bác không bị khó ngủ. Nếu không, bác đã bị mất ngủ rồi. Ô, Tái ông mất ngựa !!!
Bác Bùi à, nếu được bác mua giùm mình 2 chai nữa đi, nhưng làm sao gửi tiền cho bác liền được ?
Vài suy nghĩ vui vui, vớ vẩn, gọi là Tản mạn đầu xuân... đọc xong đừng phán rằng : thằng này vớ vẩn, rách...việc ...nha Chư Huynh Đệ.
Thân
762.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.