Chào các bạn, ăn nói đúng mực và suy tư thần học thì tui hong làm được đâu, nhưng văn phong lè phè bình dân thì tui viết được đa, mong các bạn thông cảm.
Những ai đi ngang qua đồng lúa đang trổ bông lúc sáng sớm sẽ cảm nhận được mùi hương thoang thoảng, ngọt ngào của những bông lúa nhỏ xíu đang mở cánh trấu ra chờ thụ phấn để đậu thành hạt ngọc trời đất. Mùi hương này sẽ đọng lại trong từng hạt ở những loại gạo thơm đặc sản VN , thơm tới mức khi giở nắp nồi cơm mới nấu ra, người ta chỉ muốn lật đật xới ra chén ăn liền với nước mắm suông cho… đã.
Thường thì trong những ngày nghỉ, dân thành phố hay muốn đi dã ngoại, về quê, về nông thôn để nhìn ngắm, để cảm nhận những thi vị của ruộng vườn ; để có được những cảm xúc mộc mạc, an bình của những vùng quê . Nhưng hiếm người nông dân cảm thấy được sự bình yên dân dã nên thơ, nên nhạc đó ; sự nhọc nhằn đồng áng đã làm cho họ ít nhận ra điều gì ngoài 2 chữ cơm áo .
Nhạc sĩ viết " Chăn trâu sướng lắm chứ…" , không, chăn trâu nắng lắm, nhàm chán và nhứt là thất học. Có những gia đình nông dân nghèo, con (trai + gái ) mới có 7- 8 tuổi đã cho đi chăn trâu mướn với giá khoảng 1 triệu / năm + 2 bộ đồ, ăn ở nhà chủ ; "ăn " ư ? ; con nít đi ở đợ chăn trâu thì được ăn gì ? ; có những đứa khóc sướt mướt 2 – 3 ngày liền vì sau một năm chăn trâu cứ tưởng chủ cho về nhà, nhưng chủ không cho về vì cha mẹ chúng đã lấy thêm tiền công vài năm nữa rồi !!!
Thơ sĩ viết " Đất ta ở chỉ là nơi ta ở, khi ta đi, Đất bỗng hóa tâm hồn " , vậy đó , nhưng ngày nay máy móc nông nghiệpthay thế sức người nhiều nên nông dân nghèo, không có đất phải tha phương cầu thực ; phải vào những nơi eo óc, những nơi mà máy móc không vào được, những nơi trâu đi lún ngập bụng mới có việc làm hoặc là tràn về thành phố sống vật vưỡng. Cũng có khá nhiều nông dân có ruộng đất hẳn hoi, nhưng lại nằm trong vùng quy hoạch các dự án; họ được đền bồi một số tiền khá cao ( so với họ nhưng lại thấp so với giá trị thật của ruộng đất họ ; Đất là Tiền chứ đâu là Tâm Hồn như thơ sĩ viết…) rồi bị xô vào một rừng bê tông và… kẹt xe ; một số không thích nghi được với tiếng ồn và khói xe lại quay về nông thôn… Mà nông dân + ( không đất ) = bần nông ! Cái vòng lẩn quẩn lại bắt đầu. hết giờ, mai tiếp !
Bùi Nông.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.