Thứ Bảy, 27 tháng 2, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Đã khai báo từng một thời bước qua đường tăng lữ, dòng tư tưởng hay suy luận của tôi đều dựa vào thuyết lý của Đạo Thiên Chúa. Gia nhập dòng đời, tôi biết lỏm bỏm thuyết lý Đạo Phật, băng sang lề phía kia, tôi hiểu đôi chút về Kinh Xuân Thu Đạo Khổng, tưng tửng đá giò vô phía giữa kiểu Bác Ròm, không thạo nhưng biết đôi chút về Kinh Dịch của Đạo Lão.
Người thẳng, chân thật như Bác Khanh, huỵch toẹt không giấu diếm nên trình bày tấm ảnh vừa ánh sáng về cuộc đời qua lối suy luận phản diện rất độc đáo, tuy rằng không dí dỏm và có chiều sâu như bài "Sinh Ngoại" của Bác Nông. Đây cũng là chứng minh cho vấn đề phản diện hùng hồn nhất, ý rằng "ăn ngay nói thẳng" kiểu Bác Khanh rất thích hợp với môi trường sống ở nước ngoài hơn là ở Việt Nam.
Kinh Đời dạy rằng "nhập gia tùy tục". Ngày đầu, khi hít thở bầu khí tự do đầu tiên nơi đất lạ, tôi rất hoan hỉ vì chắc rằng lời dọa được đưa đi hành hương Jerusalem không có ép-phê gì ráo. Tôi hăng hái thu thập tất cả điều được cho là hay nơi xứ lạ, từ quyền tự do ngôn luận đến quyền tự do đóng thuế. Đến giờ, tôi vẫn không phàn nàn khi đóng thuế cho một bao thuốc lá từ vài muơi xu đến mức $15/gói như hiện giờ. Thán phục những lời tuyên truyền nhằm dẫn dụ kẻ khác vào con đường nghiện thuốc lá, mấy anh để ria mép vì khoái truyền hơi thơm hơi từ râu khi chạm má người yêu nên nhất định chọn Craven "A", mấy anh không nhiều chất mỡ lại thích bao Winston giấy mềm dựa trên bảng phân chất bảo loại nầy nhiều chất béo. Tôi nghiện thuốc lá vì cần giảm xì-chét cho bộ não, không có gì là quá đắt khi chi tiêu cho việc mình ưa thích, suy luận đơn giản là thế.
Không bởi nguyên nhân nghiện thuốc lá mà tôi lại đưa lời bênh vực cho những người nghiện ma túy, một căn bệnh của thời đại. Dưới mắt, tôi nhìn thấy những cơn nghiện thuốc vật người, những cố gắng tột cùng khi chống chỏi với căn bệnh hoàn toàn không lối thoát. Tôi lại cảm thông cho những phụ huynh không may có con em vướng bệnh trong gia đình, thật là một sự đau khổ cùng cực khi phải mang thảm họa của xã hội như thế! Bước sang "phản diện nóng" nội ngoại, sau mấy mươi năm lê mòn gót nơi xứ lạ, tôi không tự hào về một gia đình êm ấm, đấy suy ra dựa nhiều vào may mắn, nhưng tôi rất đồng cảm với bậc phụ huynh phải trở về trường đời, học cho thuộc lòng câu "con phán, cha mẹ phải vâng". Không bất lực, nhưng tự do của một xã hội đã đưa đẩy tất cả đến bờ vực, không còn phương chống trả.
Tôi có thu thập gì khi tìm hiểu Đạo Giáo Khổng hay Lão, dĩ nhiên là có vì trong đấy đầy ấp thuyết lý cao siêu, đưa phàm nhân lên đỉnh thăng hoa trong vũ trụ, từ việc cao chính trị đến rờ-tuốt bản thân để trở thành yếu nhân có chỗ đứng. Gọi là Đạo tất không có điểm yếu. Nhưng lá rụng lại về cội, tôi vẫn tự hào về con đường tăng lữ đã qua một thời, nơi đấy, tôi tìm thấy đạo lý đơn giản nhất, đạo lý của trái tim. Cảm ơn vì đạo lý dạy cho tôi có cặp mắt đồng cảm với đau khổ của tha nhân. Tôi nghĩ, nếu nói về đạo lý, thì chính đây là điểm thăng hoa và tinh túy nhất trong đạo giáo.

PS. Bài nầy chỉ là cảm nghĩ cá nhân, không suy tư thần học cũng không dám lạm bàn về đạo giáo. Nay kính.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.