Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Thôn quê ngày nầy có những tiến bộ thấy rõ, không có gì bàn luận nơi đây, vì theo quy luật chung, mọi việc phải quay xuôi theo sự tiến triển của thời đại. Nói là vậy chứ thôn quê ngày ấy có những nét đặc thù hơn thời hiện đại. Cảnh trâu cày ruộng, cảnh gái quê cấy lúa, cảnh hủ tíu gánh bầu v.v… Thật ra, từ dấu ấn khi nhắc về một kỷ niệm đẹp là chính xác và ấn tượng nhất. Các nhiếp ảnh gia, thạo tâm lý nên khi lấy phông cho ảnh chụp ngày cưới vẫn lựa những phông có chút cảnh quê, bánh xe bò, cặp trâu đang cày ruộng hoặc cây rơm trước sân, đấy là những phông dễ tạo ấn tượng nhất, chả có cô dâu chú rể nào lấy phông chiếc máy cày hoặc phi thuyền Apollo để chụp ảnh cưới, Anh Ròm chắc cũng đồng quan điểm với tôi trong nhận định nầy.

Thích thôn quê vậy thôi, tôi không có năng khiếu trong ngành canh nông, trồng đâu là thua đó, thứ chăm sóc tỉ mĩ chẳng bao giờ tươi tốt, thứ không dòm ngó lại mọc đầy đường. Thằng ấy coi thế mà lại có tay, mít hắn trồng ra trái lùm đùm, hỏi thì hắn bảo là nhiều thứ muốn chóng lớn cần phải có hơi tay, dịch sát nghĩa sẽ lại gặp rắc rối với phái nữ, chấm hết.

Trong văn chương, Sốc Giáo Sư bảo thế là thả hồn theo mây gió, đang làm việc nầy mà nghĩ đến việc khác ấy mà. Tôi lậm truyện kiếm hiệp nên cho rằng đấy là tẩu hỏa nhập ma khi luyện chiêu thực tế hòa hư ảo của Ông Giáo Già. Đôi lần dẫn cặp trâu cày ruộng, nhìn mông trâu cứ tưởng là backside con Út, chọt roi nhằm yếu huyệt, lúc ấy trâu lại nhanh hơn cả máy cày, "ví" cũng mặc mà "thá" cũng chẳng ép phê, trâu cứ lôi bừa cả đám ruộng. Con Út cười ngoặc nghẻo, ví von Có chàng phương Bắc ca Vọng Cổ, Có gã miền Nam xướng khúc Chèo.

Có vài vị rất quen thuộc với cái tên Murdoch của xứ Chuột Túi. Đấy là tên của tỉ phú Rupert Murdoch, vua ngành báo chí và truyền thông. Lúc đầu dưng nghiệp ở xứ nhà, nhưng giờ thì đã lan rộng sang UK và USA, đây một thí dụ cho việc 'đứng rất vững'. Tôi cũng biết một người Việt, cùng thời vượt biển, sang đây cũng làm ngành báo, ti vi tuan san đại khái cũng thuộc loại vững, giờ xách bút đi đây đi đó, viết bài cho mục du lịch giải trí báo nhà, kể cũng nhàn hạ. Người thứ ba tôi biết, cũng ngành viết….tự đục bỏ…giờ chỉ lắc đầu Nó chẳng cho tớ viết, bắt tớ xem video clip cả ngày thôi, m, mình thích cong mà chúng cứ bắt thẳng, khó chịu thật!

Nhất nghệ tinh, nhất thân vinh, chỉ còn nhận thức được mình đứng ở nơi nào là mọi việc sẽ đâu vào đó. Anh từng nói thế, phải thế không Anh Ròm?

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.