Thứ Bảy, 29 tháng 8, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Thấy chưa! Nông Gia thời hiện đại xài máy vi tính xách tay với đường truyền cao tốc, đeo kính râm khi ra ao rải cám cho đàn cá, líu lo huýt sáo bài nhạc Toi Jamais, đang phát thanh rầm trời trên blog nnc409 qua tiếng hát tôi rất ít khi muốn nhắc đến… Ngọc Lan... dịch nôm na là Nông Gia thời nay biết đeo kính khi bước vào đời.

Việc nầy làm tôi nghĩ đến lời ghi trong Kinh Điển Kiếm, Côn, không phải là thứ binh khí chiến lược, hãy vào đời với một vũ khí kịch liệt hơn, ống lăng kính (kaleidoscope) lì xì tớ đi, tớ đem từ cậu ưa thích vào kinh điển rồi đấy. Mấy tên hay đùa bảo rằng bằng cấp Tiến Sĩ Ngữ Học thời nay chỉ cần biết qua loa vài tên thuốc, lấy mủ Thành Tây Bắc, lắp ráp vào thành một bài luận án, a-lê, bằng cấp chạy ngay vào túi. Đơn giản đến thế ư? Chắc là không. Từ điển Con Bò Cười dịch từ 'lăng kính đời' như thế nầy tỉ mỉ xem xét các kẽ hở, sờ mó các góc cạnh trước khi chọn hàng, ít ra là cũng phải dịch như thế mới nhét được vào túi cái mảnh bằng thời nay chứ, đồng ý?

Ngày xa xưa, thích truyện kiếm hiệp Kim Dung, khi đọc đến quyển Lộc Đỉnh Ký (Lù Dĩng Ji), tôi nhìn thấy thời cơ đến với Vi Tiểu Bảo có chỗ đứng trên xe buýt thật thần thoại, được vật lộn với Vua, được chức quan to hiển hách, không tài điều binh khiển tướng vẫn lập được chiến công lẫy lừng, lại còn được bảy hiền thê cho ưu ái bấm nút, còn gì bằng! 40 năm sau, tìm lại được ống lăng kính đời, lắc một cái, tôi nhìn thấy câu chuyện chỉ còn lại 2 nhân vật chính, Tiểu Huyền Tử và Tiểu Quế Tử. Không phải vì Danh đâu, không phải vì Lợi đâu, ngày từ biệt giữa 2 nhân vật chính đồng nghĩa với hồi kết thúc của câu chuyện. Brokeback mountain rồi, đã chia xa thì đâu còn gì có ý nghĩa. Lăng kính tôi nhìn quyển tiểu thuyết trên là như thế.

Tôi vẫn thích đọc, tôi vẫn thích nhìn đời, tôi vẫn thích nghe chuyện bà tám, nhưng việc ghi nhận hay không thì phải chờ tôi soi qua lăng kính. Không ghi nhận thì bên tai phải nghe 3000, nhưng lại cho qua tai trái số 3500, chạy tuốt xuống nút dưới cùng thành chẳn số 4000, tôi vội mở quyển từ điển Con Bò Cười xem dịch thế nào mà lại được cái bằng cấp ấy.

Thôi khỏi, tôi lục đục moi ra ống lăng kính đời vậy, TỈ MỈ XEM XÉT, SỜ MÓ CÁC GÓC CẠNH.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.