Thứ Bảy, 22 tháng 8, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Những ngày cuối Tháng Tư thỉnh thoảng vẫn khơi dậy từ ký ức trong tôi. Hẳn là lúc ấy, tôi còn quá trẻ để đoán biết những diễn biến sẽ xẩy ra trong tương lai. Đến giờ vẫn thế, tôi không muốn trăn trở nên chẳng bao giờ nghĩ đến những việc xa vời.

Tôi có thấy cảnh hổn loạn, đám người chen lấn trước cổng Tòa Đại Sứ Mỹ ngày ấy, vội vã trèo lên những chiếc trực thăng có nhiệm vụ tải người ra hạm đội ngoài Vũng Tàu cho lần di tản cuối cùng. Bọn tôi, nhờ thằng em họ có chỗ đứng trong nhóm gác cổng ngày ấy, bảo lòn dưới nách nên cũng vào được bên trong, tôi không trèo lên trực thăng nhưng chỉ cốt thu dọn vài món đồ có giá trị. Bọn làm to lúc nào cũng chơi đồ xịn, giữ lại vài món như ngà voi v.v…vất chiếc xe bốn bánh vì bị hù là giữ tài sản của đế quốc, tôi quay về cuộc sống thường nhật, chẳng bao giờ mơ ước xa rời khu xóm nhỏ, chốn ôm ấp khối kỷ niệm, thật khó khi nghĩ đến 2 chữ chia lìa.

Tôi không muốn lòng nhói xót xa, nhìn cảnh xơ xác, điêu tàn, sống lây lất của vài quán cà phê Đường Nguyễn Du sau ngày ấy nên mò qua mấy quán cà phê vĩa hè Đường Phan Đình Phùng. Đạp xe qua phố, tôi vẫn thấy đoàn người xếp hàng nộp đơn xin xuất cảnh sang Pháp trước cổng Tòa Lãnh Sự hàng ngày. Dù thường bị con Cún cho là khù khờ nhưng tôi cũng không quá chân thật để nhận biết rằng tôi thật sự là không có cửa ở những chốn nầy. Hình như là vậy, xuất cảnh đi Pháp ngày ấy chỉ dành cho những người có gốc gác, có máu mặt (nghe con gà trống Gô-Loa gáy không phải dễ à nghe). Tự an ủi lòng, tôi tâm niệm, dù sao thì con Cún vẫn còn ở lại, vả, ở nơi nầy, tôi rất phê khi được nhìn dáng dấp của các Em Áo Trắng, cả mấy nàng quán cà phê tôi cũng thích nhìn, ối giời, tại sao tôi cứ phải là M để cả ngày cứ phải khổ đau vì chuyện của giống F?

Thật sự, tôi có nghĩ về tương lai nhưng chẳng bao giờ mơ ước. Con A-Lin đi Tây, con Thảo My đi Mỹ, con Út đi Hố Bò, con Cún sang Pháp…đấy là việc của chúng nó, tôi chẳng bao giờ mơ ước được như vậy. Cày ruộng thì tôi cứ cày, gánh bầu thì tôi vẩn gánh, vác tre thì tôi cứ thế mà làm, one thing at a time, nghĩ cho lắm lúc tắm vẫn ở truồng, văn chương trần trụi của tôi chỉ nghĩ được đến câu ấy.

Mầy lại chậm hơn cả mấy cái cột đèn, vẳng tiếng Ông Giáo Già, thế ấy nên nhà cái Cún bị thằng khác cưỡm mất. Cũng hơi ti.i.i.ê.ê.ế.c!

Chiều ngày cuối Tháng Tư phủ xuống. Động cơ chiếc trực thăng rú mạnh, cánh quạt quay nhanh tít, gió lốc xoáy cuộn mù trời, ưởm người lần cuối trước khi nhấc bổng khỏi nền xi măng tòa cao ốc, bốc đoàn người cuối cùng về một tọa độ mịt mù…đêm Sài gòn phủ xuống.

2007

Hy vọng biến thành nỗi hoảng sợ, liều thuốc đầy hứa hẹn sẽ chữa được chứng cancer đột nhiên lại mang mầm vi khuẩn độc hại, xâm nhập vào cư dân thành phố, biến mọi người thành những quái vật kỳ lạ, thành phố hoang tàn, tiếng gầm tiếng rú, hầu như không còn sự sống, những căn bệnh lạ kỳ xuất hiện khắp nơi, quả là một thành phố chết.

Duy nhất một người có chỗ đứng không bị viêm nhiễm, nhờ đầu óc kịch liệt minh mẫn, vị nầy đã nộp đơn miễn nhiệm vài ngày trước khi mầm bệnh lan tràn.

2010

Thánh cũng không tránh khỏi căn bệnh quái ác nầy. Lão Bút Gian giờ người lở loét vì đã nhiễm bệnh, thất thểu lê gót về hướng Ngô Gia Trang, tay phải cầm ngọn bút đã cong vòng tự hồi nào, tay trái cầm ống chích xy-rin chứa chất màu trắng đục, miệng sùi bọt, gầm gừ từ hơi tàn nơi cổ họng….I AM LEGEND. I am Robert Neville.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.