Người trưởng nhóm chuyến vượt biển gốc gác là con rể của chủ ghe. Lớn hơn tôi khoảng vài tuổi, nhưng trông anh ta già dặn với dáng dấp của nhà mô phạm, tốt nghiệp sư phạm khoa Anh Ngữ, tôi vừa thấy trong từ điển phần chú thích chức vị là dáo-xư-anh- dăng. Các cụ xưa bảo cũng đúng, rể là người dưng, anh ta chắc lúc đầu cũng không được lòng bên nhà vợ. Hôm nào bị tôi thuốc khoảng chai bia đen là anh ta tâm sự rất chân tình, tôi được biết anh không thuận với bên nhà vợ chỉ hồi xưa anh ta dùng roi cá đuối quất con gái chủ ghe sình bụng. Thời thế đổi thay, anh ta dựng lên kế hoạch vượt biển, gom góp tiền từ những khách chung chuyến, đem nguyên cả gia đình bên vợ gần chục người, không xu dính túi đến bến bờ mơ ước. Từ ấy hóa thành rể nhân sâm, không còn câu người dưng nước lã, chuyện đời có rất nhiều góc cạnh để nhìn vào? Hẳn là thế!
Nhà mô phạm dĩ nhiên phải có chất gàn trong cơ thể. Trông càng khó ưa hơn trong tư thế khịt khịt hất đôi kính cận chảy xệ trên cánh mũi. Thôi thì chuyện ưa các nhà mô phạm hay không là chuyện của các bà, tôi không dám đi sâu xa hơn thế. Sau nầy, thỉnh thoảng gặp nhau, thấy vợ anh ta có vẻ bị tịt ngòi, đoán chừng rằng đã mắc chứng vô sinh từ vụ xẩy thai lúc vượt biển. Người mất nhiều hơi trong phổi vì nghiệp nên tình cảm khô cằn, không thấy anh ta khóc nhưng đoán chắc hẳn cũng oằn oại với nỗi đau khúc roi cá đuối không mọc dài thêm mắc nào mà lại cụt dần theo ngày tháng. Đúng lý, tôi không nên bè bạn với anh ta, chỉ vì ngoài tôi thì chả có ma nào trò chuyện với anh ta, diễn tả dài dòng, dẫn đến động chạm liên đới, lại bị độc cước hay ít ra cũng phù mỏ. Túm lại, anh ta là người không dễ ưa. Tôi liên lạc với anh ta vì nguồn sinh ngữ được khai triển thêm rất nhiều từ dạo ấy.
Bà chị họ của tôi là dân thành phố, lớn hơn tôi vài tuổi nhưng rất mướt với dáng dấp xinh xắn. Dân thư ký cho cơ quan Mỹ nên Anh ngữ hẳn là lưu loát. Tôi chỉ đoán theo nguyên tắc gió suỵt càng mạnh, càng trơn tru, tất trình độ tuốt tuốt, vì khả năng tôi chỉ lập bập vài câu tiếng bồi trong lúc ấy. Việc gì của Mỹ cũng thạo nên bà ấy được chân thông dịch cho Cao Ủy. Việc đầu tiên tôi nhìn thấy quyền lực người phụ nữ là gia đình chủ ghe bị phái đoàn Mỹ đóng dấu xù cho việc đã nhận tiền nhưng cố tình bỏ rơi lại một số người trong chuyến vượt biển. Không nêu lên nhưng tôi cũng chẳng có câu trả lời cho vấn đề bỏ rơi người nầy. Nếu ngày ấy, ghe bốc đầy đủ người, tất trở nên quá tải, liệu có khả năng vượt sóng gió trong chuyến đi để cập được bến bờ. Chỉ vì lối suy nghĩ ấy mà tôi lại có vấn đề với bà chị họ. Ngày còn tát nước trên biển, tôi có ưu thế. Lên đến đất liền, nhân dáng bên ngoài là yếu tố chính cho mọi việc, bà chị họ tôi thành người có thế lực. Bất đồng quan điểm nên tình chị em cứ lạt dần. Lại thêm một góc cạnh để nhìn vào. Tôi chẳng quan tâm nhiều, vì quan hệ giữa tôi với nhóm thanh niên vùng biển lúc ấy khá thân mật. Nơi nào cũng thế, vui là chính, bia đen cứ nốc vào là quên cả mọi chuyện. Bia đen Mã Lai nặng thật đấy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.