Danh trà hiếm quý, qua nhiều giai đoạn vất vả, nhọc nhằn mới trở thành loại trà thượng đẳng, các tay đầu nậu thường cất giấu để dùng riêng, phàm nhân ít người được hưởng vị. Thế vào, dùng hương cà phê khi đầu óc cần sự minh mẫn, tỉnh táo. Nghiện cà phê như tôi, thiếu hương cà phê thì ngày không còn ý nghĩa. Giới thi nhân văn sĩ còn bảo có cả hương tình, tôi giải thích thì cứ làm như mấy Ông Tây Bà Đầm, để bàn tay lên trước miệng, đánh tiếng cho thật kêu chụt…chụt…, thổi hơi tình về phía đối tượng, xong lại thì thào " dơ tem…dơ tem…" là trúng phóc, Ông Giáo Già khó tính, không chấp nhận lối giải thích ấy, bảo hương tình phải nhuộm tí xíu tính chất cổ điển, đúng bài bản như phim truyện Mùa Thu Lá Bay mới gọi hương tình. Tôi từng là tăng lữ, chưa hề yêu, kể cả thời tắm mưa với con Thảo My, hay lim dim ngồi xích đu, sờ nhẹ sợi lông măng trên cánh tay con Cún. Tôi không hình dung được hương tình, thôi thì đành, tại bản thân chất chứa quá nhiều thực tế. Thổi nhẹ hơi, trả hương tình về nơi gốc nguồn, chốn em đang dấn bước, thành phố tình yêu, đường Thu vàng xào xạc lá.
Paris thoảng nhiều mùi hương, chui xuống tận hầm vẫn ngập mùi hương. Đón xe métro vào giờ cao điểm thì tha hồ mà ngửi hương. Chỉ tại tôi phận da vàng, buộc phải ngửi từ chốn cao tỏa xuống, đôi lúc hương hòa lẫn vị chua, ừ thì, phận thấp bé thì phải vậy, bắt quỳ gối trên xe métro để ngửi hương Paris thì nhất định sẳn sàng ừ. Vậy thôi, kẻo không thì Ông nhà soạn từ điển lại bảo tôi là dâm dật, viết quá nhiều đoạn sốc.
Sau gần nửa ngày dùng mủng dừa tát nước. Tôi được chủ ghe ưu ái trao cho dề cơm cháy. Không mừng vì được phần ăn, tôi không thấy đói, chỉ vui vì được di chuyển tự do trên ghe, nhất là thoát được mùi hương từ khoang phía trước. Biển sau cơn giông thật êm, ghe ì ạch nhưng lướt êm, mướt như cảm giác dùng ngón tay vuốt dải lụa đào. Trời êm trên biển cả, nằm trên mui đếm sao lúc về đêm thật không còn gì bằng. Tôi lại nhớ đến kỷ niệm lúc tựa đầu vào ngực tượng đá ngoài vườn, thích thú nghe con Cún dạo dương cầm những điệu khúc ưa thích. Cũng bực, tôi lại nghĩ đến chuyện nếu may mắn lần nầy gặp lại con Cún bên Tây, nhất định phải hỏi tại sao nó lại để cho thằng Mán thằng Mường leo như thế, tôi lẩm bẩm nhép miệng bài nhạc "Si l'amour existe encore" cố thật giống giọng Jean-François Michael, thấy chữ "C" có đuôi lăng quăng chưa ông Tám. Tiết bị chọc, tôi lại muốn phang vào mặt con Cún bài "J'e ne t'aime plus", y chang giọng Christophe đó nhe. Cứ thế mà đêm ấy tôi lẩm nhẩm mấy chục bài, chiếc ghe vẫn lướt, cơn bão đã đánh tạt chiếc ghe quá sâu xuống hướng Nam, không cách chi quay đầu về hướng Vịnh, chơi luôn, lao phóng rồi phải theo, không còn sự lựa chọn, it's a one way ticket!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.