Chủ Nhật, 18 tháng 10, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Đêm ấy là đêm thứ tám kề từ hôm chúng tôi xuống ghe. Biển với mối hiểm họa cận kề như thế quả thật đáng sợ. Ngay lúc ấy thì chẳng nghĩ gì, nhưng sau nầy mỗi khi được hỏi đến chuyện ấy, tôi chỉ bảo đấy là kinh nghiệm không bao giờ muốn gặp phải lần thứ nhì. Dù bị bắt buộc hay tự nguyện, dùng sinh mạng để đánh cuộc cho một ván bài thật quá liều lĩnh và ngu xuẩn. Tại sao? Đây là câu hỏi mang nhiều bức xúc, tôi sẽ tự tìm câu trả lời và mang theo bên mình suốt đoạn hành trình còn lại, đoạn đường trần thế.

Người trưởng nhóm lệnh cho anh thợ máy kiểm soát lại máy và tăng tốc. Đây là ván bài chót vì sau 8 ngày thì nhiên liệu và thực phẩm cũng chẳng còn là bao. Tài công quay mũi ghe, bẻ nghịch hướng, đi theo tọa độ vạch định nhằm đưa chiếc ghe ra khỏi vùng nước xoáy. Tiếng máy dầu khi ấy rú cũng khá mạnh, nhưng chắc cũng không bằng ngày tôi nghe tiếng động cơ trực thăng rú ở Tòa Đại Mỹ. Cường quốc thì lúc nào lại chẳng rú mạnh và rút thật nhanh. Lúc ấy, tôi chỉ nằm bên mạn ghe nhìn con nước, chẳng nghĩ gì, con Cún cũng quên mà con bạch tuột cũng chả nhớ. Qua một đêm, khi không còn nghe nước vỗ mạnh vào mạn ghe, không mừng nhưng cũng thấy nhẹ đi phần nào, cuộc hành trình vẫn còn đang tiếp diễn vô hạn định.

Cả ngày thứ chin, chúng tôi cứ lềnh bềnh chứ chả biết làm gì, đừng có hy vọng đám con E-li lại hiện ra làm trò, chúng đã ở lại vùng biển Việt Nam cả rồi. Mọi người trên ghe chắc cũng kiệt lực vì tôi chẳng còn nghe tiếng cãi vã nào. Ghe vẫn theo hướng ấy, cứ đâm thẳng về hướng Nam. Quả xuống đúng ba gang tay là tới mức, nên đêm ấy chúng tôi lại thấy được một chiếc tàu trong khoảng tầm nhìn. Tôi đâu dại nghe lời Bác Ruồi, còn chỉ cái quần đùi mà bảo cắt dây thun đốt thì lại lõa lồ giống Tề Công. Sau khi nhìn thấy ghe chúng tôi đốt tín hiệu, chiếc tàu ấy không tiến lại gần mà lại bỏ đi. Nhưng sau khi kêu trời đến lần thứ mấy trăm, khoảng tiếng đồng hồ sau, chiếc tàu ấy tiến đến gần và nhá đèn cho chúng tôi, bảo chạy theo họ. Qua đến sáng, khi không còn nhìn thấy chiếc tàu, chúng tôi đã nhìn thấy đất liền. Qua một cuộc hành trình như thế, cho dù là Côn Đảo, chúng tôi cũng nhất định đâm vào.

Sau mười ngày, ghe chúng tôi đâm vào bờ biển thành phố Kuching, thuộc Bang Sarawak, Malaysia.

Tôi mừng nhưng không còn nước mắt để khóc. Đưa tay lên làm dấu, tôi vội đi theo người trưởng nhóm, tìm cấp cứu nơi gần nhất. Phía sau, vài nấm mồ chôn vội, nghe nói có vài phụ nữ bị xẩy thai trong cuộc hành trình. Tội thật!

 

 

 

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.