"Bị đẩy" hay "tự rút" có khác gì nhau. Dù từ dùng có hoa mỹ như thế nào, tôi sau cùng vẫn là một người xa xứ. Mùi Ngò Gai đôi lúc vẫn thoáng về. Sẽ bị xếp vào hạng lỗi thời, nhưng ngoài chiếc nón lá, tôi còn thích đôi guốc gỗ, sản phẩm đặc thù cho người phụ nữ Việt. Đi song song với chiếc áo dài hay áo bà ba phải là đôi guốc. Tiếng lạch cạch trang trọng của đôi guốc, hợp cùng tà áo dài thướt tha, áo bà ba mộc mạc, nước đen bóng của chiếc quần sa-tanh, tạo thành vẻ quý phái kiêu kỳ, điểm son không thể không nhắc đến trong thời trang nước Việt. Tôi muốn dành những lời trân trọng nhất cho Nước Việt Nam, cho quê Mẹ giờ chỉ còn trong ký ức.
Trại Kuching có những ngày dài lê thê. Ít khi có thuyền nhân cập bến. Ghe chúng tôi gần 50 người mà cũng chẳng nâng tổng số lên quá 200. Nhóm chúng tôi đa số từ thành phố, Anh ngữ biết đôi chút nên được Hội Chữ Thập Đỏ đề cử vào những chức vụ trong trại, người làm trưởng trại, kẻ làm thông dịch, cứ thế chia nhau mà làm, đầy đủ ban ngành như hồi tôi còn ở xứ Củ. Tôi chẳng tha thiết gì, vì từ những ngày đầu, khi nghe người đến trước đã ở hơn năm rồi mà vấn đề đi định cư vẫn chưa nhúc nhích, phái đoàn Cao Ủy mỗi năm chỉ đến 2 lần cho có lệ, ít khi nhận người, kiểu nầy là chết cứng. Chẳng còn gì thối chí hơn khi nghe được những điều nầy, vừa chui ra khỏi hang lại đâm đầu vào rọ. Ngồi tù lỏng, lại nghe những bài hát đang thịnh hành thời ấy "Ai trở về xứ Việt", "Sài gòn ơi vĩnh biệt" loa cả ngày từ văn phòng trại, ai nghĩ sao tôi không biết, đang buồn thế nầy mà lại tiêm thêm u sầu, thế cứ như là xát muối vào trái tim đang lở loét, buồn muốn chớt!
Tư tưởng lớn thường gặp nhau, một dạo khoảng hơn vài tháng sau, tôi có nhận được tấm dây thép từ con Cún, vỏn vẹn hàng chữ "MỪNG CHO NÓ". Tổ sư! Không biết nó mừng cho thằng lớn "bị đẩy ra" hay vì thằng bé "tự rút" khỏi cuộc. Tôi thư trả lời, nếu không muốn bị chồng nó đấm cho phù mỏ thì không nên liên lạc nhiều với tôi. Chắc tại thấy mẫu tin tìm thân nhân trên báo như đa số thuyền nhân lúc ấy hay làm nên truy ra tôi. Chưa nhuần nhuyển triết lý nhà Phật như Ngài ấy, nhung tôi cũng lẩm bẩm "âu cũng là duyên số".
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.