Con Thảo My hỏi cảm giác khi vượt biển có thấy sợ không, tôi trả lời, khi KHÔNG ĐƯỢC DỪNG LẠI có sợ cũng bằng thừa. Nó lại cười khúc khích, loa qua điện thoại "Cha Ròm dở ẹc! Mưa có chút xíu mà đã toáng, Ở Sài gòn bây giờ bước ra đường sợ quá". Lại chất vấn tôi đủ thứ chuyện, từ chuyện "ngọc" "trác" "khí" của Bác Bùi, sang qua chuyện bên Tây của pha-mi họ Sạc, tôi bảo, sao không điện cho con A-lin mà hỏi cho rõ ngạch nguồn, nó suỵt tôi, A-lin nó suỵt gió lẹ quá, nghe không hiểu gì ráo trọi. Tôi xin lỗi, kèm thêm câu lẩm bẩm cho đỡ bực mình, hồi đó Ông Giáo Già năn nỉ cũng không chịu học, giờ cứ đè tôi ra mà hỏi việc kinh điển.
Những phụ nữ mà tôi quen biết, có lẽ con Thảo My là người thành thật nhất, tôi rất thích. Không gì thích hơn khi nghe "Đáng lẽ anh KHÔNG ĐƯỢC kể chuyện hồi tắm mưa, ướt vậy người ta thấy hết ráo, nhưng đừng DỪNG LẠI khúc bắn bì giấy, anh tả khúc vòng ba của em hay thiệt. Em đọc thuộc lòng đoạn đó luôn, em rất tự hào về điểm nầy, hơn con Cún là vui rồi, kẹt là không hạ nổi con A-lin, nó mang máu Tây, mình cạnh tranh không lại. Tôi ga-lăng Anh cũng Việt chính gốc chứ có Tây tiếc gì. Con Thảo My khoái chí, cười rổn rảng qua điện thoại, át hẳn tiếng nước róc rách ngày càng to bên mạn ghe, tôi vội chui vào khoang lay dậy người trưởng nhóm.
Nhìn vẻ đăm chiêu trên mặt người tài công, tôi cũng đoán được chuyện rắc rối chắc lại đến. Sau một hồi đo đạc trên tấm hải đồ, người trưởng nhóm khẻ giọng, đồng ý với tài công là ghe chúng tôi đã bị cuốn vào vùng nước xoáy, xác nhận sau hơn nửa ngày, ghe chúng tôi vẫn dậm chân tại chỗ, chỉ di chuyển theo vòng xoáy, đấy là lý do tại sao luồng nước ngày càng mạnh. Ông ta dặn dò đừng làm kinh động đến nhóm phụ nữ trong khoang. Gì chứ việc nầy tôi hoàn toàn đồng ý, có chết cũng phải ra đi trong êm ái, thân thể rã rời, lại mang thêm lời than oán trách móc, cả hai dồn lại thì cho dù các Bác Trùm khởi xướng cầu kinh, e rằng cũng khó mà siêu thoát, tôi nghĩ thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.