Thứ Năm, 30 tháng 9, 2010

Ôi, thời oanh liệt nay còn đâu?


Nghe tin bạn mình nằm viện, mà lại là Chợ Rẫy (các bệnh viện khác bó tay sẽ phải chuyển vào đây nếu còn ngáp), một số anh em biết tin đến thăm. Bạn Phụng là người nhanh lẹ nhất vì buổi chiều còn đi dạy, các bạn khác theo giờ hẹn chung 16giờ 30.


Không giống những gì đọc được trên blog trước đó về tình trạng sức khỏe, bạn Bình đã không thể ngồi dậy được, mọi chuyện đều tại chỗ. Chiều nay thấy anh em cùng lớp đến thăm, vui quá (theo tâm sự của Bình) mới có thể lăn nghiêng một tí để trò chuyện.


Theo những gì nghe được có thể đoán là bạn mình bị chèn dây thần kinh cột sống vì thỉnh thoảng co giật bắn người như con tôm.
Phòng bệnh chật quá, 3 người nằm trên 2 giường ghép lại. Lúc chúng tôi đến, bệnh nhân kế bên Bình còn trẻ bị teo cơ phải vội di tản chiến thuật nhường chỗ cho chúng tôi nói chuyện, ảnh chụp cũng vướng lưng hay qua vai bệnh nhân kế đó. Bệnh viện cũng hứa sẽ chuyển qua phòng rộng rãi hơn với điều kiện ở phòng đó có người xuất viện ?!?!?!. Hiện cũng chưa xác định đúng bệnh gì và thời gian nằm chờ nghe nói đâu 4 tuần..., mới có mấy ngày mà trông Bình hốc hác quá, còn vợ Bình, người thăm nuôi chính mắt đã thâm quầng, hằng đêm phải trải chiếu trên nền gạch ngoài hành lang ngả lưng đôi chút.


Xin anh em thêm lời cầu nguyện cho anh Bình.
 Xin các bác sĩ (ngàn vạn lần van xin), đừng bó tay trước bệnh tình của bạn tôi.
Nhớ ngày xưa còn đi học, cặp chiến binh Bình+ Thắng Mun trong những lần giác đấu đã không ít lần thắng dòn dã các cặp khác như Chủng, Lập, Thành Mỡ, Thành Con,...hình ảnh Bình trên lưng chien mã Thắng Mun (đừng giận tui nhe bạn) reo hò trong chiến thắng cứ lờn vờn trong giấc ngủ của tôi đêm qua, ôi, thời oanh liệt nay còn đâu.....
757

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.