Chủ Nhật, 12 tháng 9, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Sương mai long lanh. Mặt trời ngây ngô bị níu kéo, mãi dúi đầu trong búi tóc của chân dài đang ngáy ngủ, chần chừ hé tia nắng đầu tiên cho một ngày. Đêm êm ả, tĩnh mịch, đầy sức hút ảo huyền. Vẫn là thế, ngày năng động luôn lưỡng lự trước mời gọi từ đêm nhàn nhã. Tại bởi mùi hương kỳ hoặc trong búi tóc, hay bởi tại định lý Bác Ròm "đứng xong phải ngồi" cực chính xác, NGÀY xác đấy nhưng óc vẫn phiêu bồng về cõi ĐÊM. Lời mời gọi thầm thì, dai dẳng, kiên trì, xoay cuồng trong não bộ, tưởng chừng không điểm dứt.

Ông Trùm lướt duyệt lịch trình, khẽ nhắc ông từ già kéo hồi chuông thứ nhất, hắng giọng xướng bài kinh mở đầu. Ngày bắt đầu như thế, cạo đám tuyết bám dầy trên kính xe, hì hục đề chiếc xe còm cõi cơn ho gà, đuối sức sau cái hít đất thứ ba nhăm, mơn lại làn da sậm không bởi ánh nắng nhưng bởi khói bám hàn xì, vẫn trùm chăn trò chuyện cùng người đã chết nhưng đầy uy lực: Abraham Lincoln, ỏng ẹo tém mái tóc thời thượng vừa được o bế từ tiệm Hải Vườn Chuối…NGÀY là định lý, thực sự hiện hữu, NGÀY phải bắt đầu.

Ngày quá dài nên dễ gây đổ nát, hao mòn. Mỏi chân với nghiệp buôn võng dạo, đôi khi muốn dứt bỏ ngày để đến với đêm, mường tượng nghiệp đại kinh doanh võng nhái, may ra dứt bỏ nghiệp cu-li cơ cực, đong đưa nhịp thật êm ái cho đời bớt khổ…vẫn mãi là mơ! Câu chuyện với cha dáo-xư cùng ghe ngày đầu trên xứ Úc vẫn còn vang vọng, cha lý thuyết khá Phật: "mỗi người có số mạng, mầy nghiệp cu-li thì cứ thế mà tiến bước, đừng mơ nghiệp chủ nhân." Hơi bực lúc đầu vì câu nói khá chói tai, nhưng dần dà tôi nhận ra cha có lý. Ngày nầy, tôi vẫn mang theo bên mình 2 vật từ cha dáo-xư làm hành trang cho cuộc sống: câu khuyên khá huề vốn và cái TÂM. Thôi thì cứ giữ cho đủ lễ nghĩa, đôi khi chả biết phải làm gì.

Tôi có xem qua phim Trading Places, thấy cảnh Eddy Murphy khoái chín người khi được cung nữ tắm rửa. Tôi có đọc qua chuyện Ngô Lão lim dim khi được nữ tỳ kỳ cọ nơi lâu đài Hắc Dịch, chuyện thật hay chỉ là gom góp vớ vẩn ở mục Chuyện Cuối Tuần? Tôi muốn tia nắng đầu tiên đừng hé lộ, bởi đêm quá nhàn nhã, luôn lên tiếng gọi mời.

Ui chao! Đời không như là mơ. Đến giờ cho xuất đấm bóp thường nhật. Một ngày…như…mọi ngày.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.