Thứ Bảy, 25 tháng 9, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Gai kẽm sắt…đâm thâu nhức nhối,

Dây gai nhọn…cào rách thịt da.

 

Kẽm nơi đây ý nói đến "dây kẽm gai". Vật dùng nầy phát sinh ở thời điểm nào, tôi chẳng biết. Sự hiểu biết tôi có chỉ nơi mức độ giản đơn: dây kẽm gai được xử dụng trong việc ngăn chận, vì khả năng gây thương tích từ nó. Vô tình hoặc hữu ý, chạm vào thì mức độ tàn hại đều ngang nhau, không chết cũng bị thương, diễn giải theo lối dân gian là thế.

Triết lý thượng thừa đưa ra phương thức siêu đẳng tránh kẽm nhọn. Hệt như trong tiểu thuyết Kim Dung, thuyết lý luận rằng muốn vượt vòng kẽm giăng thì chân khí phải đạt mức thượng thừa, ý rằng, khí lực phải đủ mạnh để vận lực nâng xác phàm bay bổng, vượt trên làn chặn tàn độc ấy. Chiêu quá dễ, lại vấp phải từ "nhưng", sự đòi hỏi hệt chiêu "Lăng Ba Di Bộ": phải có thêm chân trợ mới luyện thành. Chiêu chưa có tên đây kịch liệt nhấn mạnh 2 điều: ứng nhân trước hết phải có trong tim chữ "TÂM" và "NGƯỜI BẠN TÌNH ĐỒNG HÀNH TUYỆT VỜI", nghe xong thật uể oải, không chỉ tôi nhưng chắc rằng chẳng có bao người lọt sổ, không thế, gian trần đây khi ấy Á Thánh xếp hàng dài. Được nâng lên hạng mức nầy, tôi nghĩ đấy là một vinh hạnh.

Học thuyết trần tục hơn được đưa ra từ những tên mắc bệnh thần thánh hóa lãnh tụ. Chúng lý rằng để đạt mức chân khí bậc tôn sư, cần tẩy khí trần theo phương cách xông hơi trong phòng nóng, khi khí tục đã giải, tiếp liền bằng việc ngoạn trăng xơi chè Bảo Lộc, khi ấy sẽ đạt mức thần tiên, chẳng còn vòng kẽm nào có thể vướng chân. Ấy thế, việc giản đơn, nhưng mấy ai đã được thử, chậc…chậc…chậc…lưỡi!

Va chạm đầu tiên giữa tôi và kẽm gai ở giai đoạn đất Gài gòn còn khoảng không để thở, thưở mà khoảng sân mươi thước trước nhà bà ngoại ông PGS giăng hàng kẽm. Vết sướt trên da đã để lại dấu sẹo dài phía sau mông, giờ sau bao năm đã mờ dần. Tôi ngán kẽm, tôi sợ kẽm, tiếc thay, tôi lại sinh ra trên mảnh đất ưa dùng kẽm, từ việc giăng hàng rào nhà, giăng bao vòng điểm chốt, ngước lên mười trượng vẫn còn thấy hàng kẽm quanh những căn cứ quân sự. Không chỉ sinh ra, tôi lớn lên, trưởng thành với hàng kẽm bao bọc. Tôi lớn, kẽm già, gắn liền nhau trong thời gian dài như là một định mệnh.

Buồn xa quê hương, tiêm vào người dòng nhạc ngậm ngùi xa xứ, tôi gọi đấy là "hoa kẽm gai" nhằm thi vị hóa vòng kẽm trại tị nạn. Còn duyên phận nên chưa thoát được vật gần gũi nhưng lại muốn tránh xa nầy. Kẽm bao bọc, tôi lại muốn thoát, vội vận khí, phồng cả mang tai nhưng người vẫn nặng. Giời ơi, tôi không bay được, đấy không là chuyện dễ, not my cup of tea!

Tôi xác nhận rằng mấy thằng Tây làm việc chi cũng rất khoa học, chúng đưa phim nhưng lại không trao cặp kính 3D nên tôi chả thấy gì. Tôi tự quấn một vòng kẽm vào người khi khệ nệ đặt cái LCD TV vào phòng khách cho ấm cúng. Khói xịt ra từ ống bô chiếc Corolla đây sao ngửi thơm nức mũi, không tránh khỏi nên tôi tự nguyện quấn vào người 5 vòng kẽm. Không tự lỗi nhà ngân hàng, hoàn toàn tự nguyện khi tôi tự ký bản án quấn vào người nhiều vòng kẽm trong 25, 30 năm, không thế thì làm sao thực hiện giấc mộng Huê Kỳ. Giời ơi!, tôi khổ hơn những nhà khổ tu tự quất roi gai vào người, tôi hít thở, đi đứng, sinh hoạt trong vòng kẽm sắt nhọn gai, tôi không thoát được.

 

Vòng kẽm nhọn…rỉ từng giọt máu còn tươi.

Máu của tôi!!!

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.