Chủ Nhật, 5 tháng 9, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Tôi chưa đạt trình độ và kiến thức để nói chuyện cơm phở. Họa nên cả bài nhạc nói về chuyện đây phải được xem là bậc thầy. Tự ái dân tộc, con Cún quả quyết với con Thảo My rằng phở xe, phở gánh ở Hà Nội mới là đặc thù, bánh hay nước đều đạt chất lượng. Phe đối chọi bảo rằng, phở ở Sài gòn mới hấp dẫn và ngon miệng, thêm rau giá vào cho đầy đủ, lập luận của con Thảo My là thế. Riêng tôi, phở miền nào cũng đều tuyệt vời, quả chỉ có món đây mới đủ sức cám dỗ tôi quên những bữa cơm truyền thống, băn khoăn, lưỡng lự khi nghĩ rằng tại sao lại có 2 món đối chọi nhau đến mức ấy.

Không cần mở từ điển tìm từ, dân Tây hiện giờ chỉ nghe tên "phở" là hiểu ngay đang nói đến món súp có cọng bún trắng đặc thù của người Việt. Nhiều năm tra cứu, bao năm tìm tòi, tôi quả quyết phở xứ đây thua hẳn phở quê nhà. Cùng tên, cùng gia phả, khoát cùng chung cả chiếc áo dài, nhưng phở trời Tây có xác nhưng không hồn, thiếu hương thơm ngát, thiếu vị ngọt thanh của phở Hòa đường Pasteur, thiếu cái thanh đạm, thiếu cái chất bụi của phở Bà Dậu hẻm Công Lý. Quá nhiều đòi hỏi để trở thành món ăn đặc thù. Nhẽ ra, thứ hạng đứng sau cơm, phở không nên mang tính chất kiêu kỳ ngần ấy, phải thế không các bác?

Khi đã thành khúc ruột ngàn dặm mới mới thấy thiếu vắng quê hương, lâng lâng trong nỗi nhớ dịu êm khi tưởng về nơi chốn cũ. Bác Danh Tướng đâu biết rằng, chỉ việc đặt bể bơi trước mặt tiền nhà như thế ở chốn đây là tốn cả khối tiền. Mất tạm tí khoảng lề đường đặt bàn cà phê buổi sáng, nhưng bù lại, âm thanh huyên náo lượng xe lưu hành làm bầu bạn ngày lẫn đêm. Buồn ghê gớm, xứ đây im lìm đến chết người, giờ chợt hiểu ra khi nói cụm từ không gian lặng ngắt. Tôi ghen tị, ước sao có chỗ đứng như bác Danh Tướng, cứ thế là nhất.

Nếu không nằm lòng câu thành ngữ "đứng núi nầy, trông núi nọ", nếu chưa từng đọc câu chuyện về người leo núi Đỉnh Đại Bàng, tôi phải quay về mất thôi, về để đưa tay hái chùm khế ngọt, về để dong duỗi chốn huyền hoặc đầy tiềm ẩn, đứa nói xạo chết liền.

Không mơ thì làm sao có ước, không níu kéo thì ngọn gió năm xưa chẳng quay về. Xin thổi nhẹ làn hơi, gió ngoảnh đầu cười mỉm, tăng lực nâng, cánh đồng năm xưa lại đầy cánh diều lộng gió.

 

PS.Tuần nầy phải kiểm tra dấu chấm, dấu phẩy nên hơi chậm. Xin cáo lỗi. Hehe.

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.