Thứ Bảy, 26 tháng 9, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Xét về mặt thực dụng, chiếc Nissan Bluebird trông vẻ ngoài tuy đểu nhưng lại ngon cơm, trên đường dài chắc chắn sẽ cho chiếc Toyota Innova bóng nhoáng kia hửi khói. Hàng lắp ráp tại Indo thì giá trị chẳng là bao, thành thật khai báo thế. Bước sang giá trị thị trường, nước cờ lại đảo ngược, Bluebird chỉ là đống sắt vụn, Innova khi ấy lại chớp chớp ánh vàng. Sự chọn lựa ngừng nơi đây, thường thì vẻ hào nhoáng bên ngoài sẽ là sự lựa chọn đầu tiên. Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy trong thời buổi nhiểu nhương, phụ nữ lại mang đầy trang sức nhong nhỏng đi dạo phố, hỏi tại sao, giản dị câu trả lời "không thế sẽ bị người khác coi thường", không đồng ý nhưng tôi gật đầu thầm hiểu.

Đôi khi, tôi cũng muốn bắt chước người tài công ngày ấy, chức vụ Trung Úy Hải Quân thì lo gì chuyện không có người mời gọi. Mãi khi chiếc ghe lềnh bềnh ngoài đại dương mênh mông mới rõ rằng chức vụ thật sự chỉ là kinh nghiệm 30 năm chèo thuyền thúng, chỉ biết ngắm sao trời, la bàn chưa bao giờ nhìn thấy. Giời ơi! Tự nâng mình lên đôi khi được lãi chán, tội gì không làm, chân lý mãi rong chơi!!!

Biển ngày ấy màu xám.

Ngõ đi về hướng Vịnh Thái Lan tương đối gần và êm sóng nên hầu như là sự lựa chọn bắt buộc cho lộ trình của những chiếc ghe nhỏ. Điều xảy ra cho những người vượt biển, đã chung thuyền thì khó mà yêu nhau tha thiết, vài chục người dồn trong khoang thuyền độ vài thước, dăm ngày lềnh bềnh ngoài biển trong khoảng không gian như thế thì ghẻ chốc mặc sức hoành hành. Đem so sánh, dáng người phụ nữ đi đứng khi đã cập đất liền không chừng còn khó coi hơn dáng tôi chàng hảng đi về phòng y tế tìm Bà Nhứt xin thuốc lác độ nào. Yêu sao được khi đã nhìn thấy những gì xấu nhất của nhau, việc gì cũng có cái giá của nó!

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.