Chủ Nhật, 27 tháng 9, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Đi biển ngày nay không còn mang nặng nỗi lo sợ như thưở nào. Các trang bị an toàn cho tàu thuyền hiện nay cho ta có cảm giác an toàn, tận hưởng thú vị của chuyến du hành. Những người trẻ tuổi hiện nay đang tranh nhau lập kỷ lục cho người trẻ tuổi nhất dùng thuyền buồm đi vòng quanh thế giới một mình. Jessica Watson, 16 tuổi, đang trong vòng tranh cãi cho dự định lập kỷ lục nầy, nhưng đang bị một anh cũng tên Ròm ngăn cản, lý do là thuyền cô ta không có cột, thuyền không cột để dựng thì thế nào mà căng gió. Anh Ròm có lý, tôi phục anh.

Từ cửa biển, nếu đánh vòng hướng Vịnh Thái Lan, gió êm sóng lặng thì mất dăm ba ngày là đến xứ Thái. Ghe nhóm tôi khá đông phụ nữ, chủ ghe sợ xảy ra bệnh giời Thái Lan leo nên lệnh cho tài công mò sâu hơn vài gang tay về hướng Nam, ra đến hải phận quốc tế sẽ vòng về hướng Vịnh cũng không muộn. Điều mong mỏi từ các thuyền nhân hồi ấy là ra đến hải phận quốc tế thì sẽ được tàu lớn cứu vớt. Tin vào những lời đồn miệng ngày ấy nên chính tôi và rất nhiều người tin rằng việc trúng số độc đắc chỉ là bài toán cộng đơn giản. Thế nhưng, nước biển ngày tôi đi lại mang màu xám!

Ra đến vùng quốc tế thì quả thật thấy rất nhiều tàu to, gần đến mức cho mình nhìn thấy như những bức tường đen to lớn đang di động trước mặt. Sau khi dùng quả tín hiệu cầu cứu duy nhất mà không có kết quả, chúng tôi cứ vơ được vật gì trong tay là cho vào đống lửa đốt tín hiện. Cứ như thế sau gần chục lần, không còn gì để đốt, khi ghe cập vào đất liền thì tôi còn trên người duy nhất một chiếc quần xà lỏn. Lòng người đôi khi cũng mang màu xám……..xin cho tôi khóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.