Tên tục thường được lấy từ tên những bộ phận xấu xa nhất của phái nam hoặc bộ phận hoa mỹ nhất của phái nữ mà đặt cho. Mấy cha ở xứ Củ sau mấy hơi khè rượu đế bảo rằng ấy như thế cho nặng bóng vía, ma quỷ không dám lại gần. Tục lệ nầy phát nguồn từ đâu chắc phải tra cứu trong thư viện của thầy quét rác Allen. Không cư ngụ tại Sydney thì chuyên gia vấn đề nầy hẳn phải là Bác Nông trấn An Phú.
Ních-nêm khác với tên tục, thường được nêm vào tên gọi để nâng chất lượng bóng của một nhân vật hoặc nơi chốn nào đó. Ruồi hay Mõ nói lên tính cách săn tin giỏi và nhanh nhẹn trong vấn đề thông tin; Đầu Bò ý chỉ sự phát triển chậm của chất xám, giỏi lắm chỉ đỗ chức Tiến Sĩ v.v…ấy là nói về mấy cái nêm đặc thù của mấy ông hội Lu-rồ. Ních-nêm cho nơi chốn thường rất hoa mỹ và đáng yêu như phái nữ, Paris đứng đầu các nơi chốn đáng sống trên địa cầu, rất xứng đáng với từ La Ville-Lumière; Los Angeles, nơi cư ngụ của mấy cha ta-ru gọi The City of Angels; sang Florida nắng ấm như quê nhà được gọi là Sunshine State hoặc giông gió bão bùng như Chicago liền với từ nghe đã muốn dông tuốt The Windy City.
Trường lớp thời hiện đại không còn nhắc nhớ nhiều về ních-nêm cho thành phố đã mất tên Sài Gòn. Tiềm ẩn hay không tôi chẳng rõ, nhưng chứng tích còn hằn, kỷ niệm vẫn ghi, tôi nhất quyết yêu cái tên Hòn Ngọc Viễn Đông thời xa xưa ấy. Đi cả một đời, dong duỗi khắp nơi, chắp cánh tới đỉnh cao, lê mòn gót từng phố lạ, tôi vẫn không quên được nơi chốn của một thời, tôi không dứt bỏ được kỷ niệm. Ah! "Đi đâu lanh quanh cho đời mỏi mệt". Giời, không bảo cũng phải thành, mớ triết lý thế kỷ XIX lại hoành hành, tôi bắt đầu bước vào chiếc máy đi ngược thời gian, tôi hóa thành triết gia hậu bán thế kỷ XIX! Hàng chữ viết bắt đầu nghoệch ngoạc khi nhắc về ních-nêm nơi chốn ngày xưa ấy, không tiềm ẩn nhưng sáng chói như ngọc biếc, tên đáng yêu của một thời.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.