Sarawak và Sabah là hai bang phía Đông Mã Lai nằm trên quần đảo Borneo. Từ đấy về Kuala Lumpur phải di chuyển bằng máy bay. Trại Kuching giải tán, nhóm người ghe tôi đa số đã được nhận đi định cư, hầu hết được nhận đi Canada vì được ưu tiên của Cao Ủy, có gốc gác như bà chị họ tôi đã được phân phát y phục Cờ Huê, chuẩn bị ngày góp sức xây dựng cho nước Mỹ hùng mạnh. Mang tính hời hợt, di sản đặc truyền của nam giới, cảm giác duy nhất tôi mang lúc ấy là khoái tỉ tê vì đấy là lần đầu tiên tôi đáp máy bay. Ôi giời, đúng là khi đã nhìn quá nhiều lá vàng sẽ không còn cảm nhận tiếng xào xạc đầy thi văn của lá, chỉ còn Sữa Ông Thọ như tôi thì việc đáp máy bay cả ngày, chịu lạnh dưới âm độ sang thăm con Thảo My thì chằng còn tỉ tê gì ráo. Tôi thà chịu đóng thuế cho phần nước chảy ra chứ nghĩ đến việc chưa đánh được cầu vòng thì đã bị đóng băng, ớn bà cố.
Sungai Besi được chia làm hai khu vực A và B, hệt như những dãy nhà tiền chế thường thấy, giường kê không vách ngăn, các cặp mắt cú vọ lưu lại từ thời ấp chiến lược mất tầm hoạt động dưới lối sống tập thể ấy. Thú nhận là tôi thiếu vắng âm thanh quấy rầy quen thuộc hàng đêm từ hộ cha phó tài công, nhưng chả buồn muốn chớt khi đọc được sự tức tưởi từ nơi khác trước việc không còn chuyện để tám. Tôi và gia đình cha dáo-xư lưu lại khu B là nơi chưa được cấp sổ đỏ, các hộ khác chuyển sang khu A chờ ngày đi định cư. Vũ Trọng Phụng viết quyển Số Đỏ, nhưng có lẽ tôi đọc quyển Số Con Rệp của Vũ Đình Phụng, cũng chẳng buồn khi thực tế chứng minh rằng việc lên voi xuống chó quả có thực, tôi làm ông nhưng mai lại làm thằng, khí khái hay không ở chỗ có bật tiếng rên la khi trên lưng oằn vết roi rướm máu, ấy là thế.
Vấn đề sinh ngữ không phải trở ngại chính, tôi có thể phang tiếng bồi lưu loát hơn bất cứ ai trên ghe trừ cha dáo-xư và bà chị họ. Vấn đề là tôi có căn tu, dạo nầy rất ngại dùng từ "cốt". Kiểu đảo uyển chuyển lượn trước mặt như con Thảo My đủ để tôi cảm nhận việc châm củi vào lò dấy hực bầu máu nóng, chỉ cần thêm tí nước mắm sẽ có tộ canh chua tuyệt vời. Bước sang cách nhấn phím của con Cún, chỉ cần khẩy dăm dây đàn sẽ hòa nên khúc tính tình tang đầy âm điệu. Căn tu làm khựng lại tất cả, cảm nhận nhưng không có ơn gọi, thôi thì đành nhận danh hiệu con Thảo My tặng"nhát cấy". Tôi quyết định không mở hộp đàn cũng chẳng nhìn hoa vờn bướm. Tôi quyết định xin cư ngụ nơi mà lúc ấy ít người biết đến là xứ Úc, nếu bù trất thì vẫn còn nơi đổ lỗi vì đây là lời tư vấn của cha dáo-xư, có điều cha đâu có cho tôi biết đất xứ Úc còn khô cằn hơn cả đất xứ Củ. Phen nầy trăm phần cuốc xuống là lửa sẽ nháng, I hope not.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.