Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Không chắc có phải là tình cờ, anh bạn Mập có đề cập đến Ông Giáo Sư Anh Văn và ngón Nhị Thập Bát Cước, tôi cảm thấy thích thú về lời nhắc nhớ nầy. Thật ra, bài về Ông Giáo Sư thì tôi đã hoàn tất từ lúc đầu. Con Cún đã đọc và cũng đồng ý với tôi nên cho bài nầy vào phần kết thúc tập hồi ký vì tính cách bất ngờ của câu chuyện, không thể tìm được ý tưởng nào hay và thú vị hơn bài nầy để kết thúc. Chờ xem.

Con Cún có bảo Không sợ mếch lòng hay sao mà viết hơi nhiều về Anh Ngô, Anh DT, Anh Bôn...viết tí xíu về các Anh còn lại cho có vẻ đề huề. Tôi bảo Các vị kia còn nặng mùi tăng lữ, chỉ cầu kinh và ăn chay, viết những chuyện ấy thì nhạt nhẻo lắm. Nhóm Anh Ngô là các vị có chỗ đứng, thích ăn mặn nên có nhiều chuyện nghe dưới gió để viết hơn.

Đi qua một phần đời, cố ngoái lại bỗng giật mình vì thời gian trôi nhanh quá. Mỉm cười với những chuyện ngây ngô thú vị thưở đầu xanh, cất tiếng thở dài với những ưu tư, trăn trở thưở hập hửng bước vào đời. Thời gian trôi nhanh quá!

Riêng tôi, nhắc nhớ về kỷ niệm như luồng gió mát thổi vào hồn, thêm nghị lực để phấn đấu cho quảng đời còn lại. Phần đời đã đi qua nhưng phần đời ấy không đi mất, bởi vì tôi đang NÍU KÉO.

Anh Ngô, Anh DT, Anh Bôn, Anh ấy và Anh ấy… HAPPY ĂN MẶN.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.