Hồng trần, chốn phong ba hay cõi lạc phúc, thật khó mà quyết đoán. Đạt thành những điều mơ ước, vận hên ngập đầy, xoa bụng hát khúc hỉ ca. Gập ghềnh đường dốc, nẻo nào cũng tắc nghẻn, vò đầu ngân ai khúc. Ông Giáo già lúc xưa bảo cỏi đời chỉ là vậy tự muôn đời, nhẳn nhụi hay xù xì là do góc cạnh mình nhìn, cách thức mình sờ mó, tôi không hiểu. À! Cà phê LÚ nếu bỏ vần LỜ ở đầu, St Bách đến tìm hiểu thì sẽ thêm vần NHỜ, Triệu Phúc bước vào thì vần đầu sẽ là BỜ, đúng qui cách đánh vần đã quy định, tặng em bé con gấu Mi-xô đó.
Tôi bị con Cún email phàn nàn về những mảng văn chương trần trụi. Nó bảo Anh dùng từ khéo đấy nhá! Tí nữa là anh Giáo Sư bị nguy cơ nổ mắt vì sốc văn chương. Cứ bàn việc có chỗ đứng như thế nầy, không khéo anh Ròm hôm nay chỉ còn độ năm nhăm cân, em đoán thế. Tôi bàu chữa Đấy có là bao! Anh Trùm Sui còn tuyên bố nếu không thế thì coi như chết đi nửa người, nửa kia bị bại liệt. Có tiếng vỗ tay, có tiếng phản đối, âu sao, đây cũng chỉ một chốn hồng trần.
Có điểm đặc biệt, chỉ nơi hồng trần mới cảm nhận được hồng phúc. Ông chủ trà lá xem từ điển Con Bò Cười nói hồng phúc do ơn trên ban xuống, không phải ai muốn có thì được. Dịch không sai, trăm phần chính xác. Bác Bút Gian được hồng phúc, chuyện thể xác dường quên hẳn từ lâu, trần trụi hơn là bút đã tà đầu. Đùng một cái, không rõ khoan giếng nội hay giếng ngoại, vãi ra một thằng cu giống hệt bố, vừa chào đời đã có hàng râu mép, hơn bố chòm râu cằm, tai to hơn thường nhân, chắc sẽ hơn bố đường tài lộc sau nầy, hậu sinh khả úy!
Danh Tướng lập đàn cầu cho Ngô Lão, phán rằng trăm ngày hồng phúc sẽ tràn đầy. Mõ lại vang KHÔNG CHẮC ĐẤY. Thế chỉ còn cách Hồng trần dõi bước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.