Thứ Bảy, 30 tháng 5, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Đất Sài gòn nhiều kinh rạch nên đất tương đối mềm, lúc xưa chỉ toàn ruộng và ao hồ. Bên kia con sông, khúc Bến Bạch Đằng, là Thủ Thiêm, hình như hiện giờ thuộc Quận 7, cư dân hiện tại đã rục rịch quay về quá khứ, chuẩn bị sắm ghe xuồng tấp nập, vô tình làm giàu cho mấy đứa bán vật liệu ngành liên quan đến sông nước. Lên đến khúc Cầu Bông, đất vẫn còn đủ độ ẩm, nhưng bước qua ranh giới Củ Chi thì đất lại trở nên khô cằn. Nơi đây là vùng đất cát, vốn chẳng mềm, nhưng nghe nói sau nhiều năm bị giống cây cao su rút dần độ ẩm nên khô cứng không thua đá sỏi. Người không am hiểu cho là tôi nói tầm bậy, chứ sự thật lúc nào cũng kèm theo minh chứng hẳn hòi, hai chân tôi nơi khúc ống quyển không thể mọc lông, lý do là khi cuốc vào đất, sự va chạm giữa hai thứ đều cứng, lửa xẹt ra đốt cháy đến thứ gì chứ đừng nói là thứ ấy. Anh nào có tên thánh Tô-ma thì cứ hỏi Bùi Công sẽ rõ.

Bùi Công thuộc loại người hào phóng. Điều thắc mắc duy nhất, người giàu bá chấy như Ông mà chỉ thích xài loại giường tre. Tôi không bàn đến nét thẩm mỹ, việc những chiếc giường tre làm tôi đau đầu là âm thanh cọt kẹt phát ra nghe muốn đứt ruột. Lâu ngày thành thói quen, cứ đến đúng Ngọ, thấy thằng con trai Bùi Công xách dĩa đi mua nước mắm là tôi lại dọt ra ngoài bưng tị nạn. Tôi đề nghị Ông hoãn việc ấy, nên chờ đêm tối cho tâm hồn thanh thản hơn thì micro lại vang tiếng Ban đêm tao phải thức canh mấy đứa ăn trộm mủ, không có giờ, mầy thông cảm.

Người ở xứ nầy theo nhận xét riêng cá nhân tôi thì chỉ có Bùi Công là ít lời. Tôi ngán nhất việc mỗi lần phải đi họp ở văn phòng Ấp. Ông Sáu Trẹc chủ tịch ấp, cứ mỗi lời chào mừng mà khởi xướng từ Ông Trưởng xuống Ông Phó, từ Ông Trùm bắt qua Ông Chánh Trương, từ Ông Thông Tin đẻ ra Thằng Mõ, cứ thế mà tôi đếm chẳn là 30 chức vị trong phòng họp chỉ có 35 người. Too many Chiefs and not enough Indians, mấy thằng Tây coi vậy mà lại nói quá đúng.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.