Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2009

Hồng trần Dõi Bước (tt)

Nắng chiều cuối Thu thật đẹp. Dải nắng trải dài, lấp lánh trên mặt sông Maribyrnong phía trước mặt.Ngồi thừ người trên băng ghế công viên cạnh bờ sông, chẳng biết để làm gì. Có lẽ sự tĩnh mịch, cô động nơi đây, hòa cùng tia nắng chiều hấp hối, tạo thành một không gian rất đặc biệt. Đây là lúc tôi có thể vất bỏ những mệt nhọc, ưu tư, muộn phiền…ký ức hiện dần…thả trôi về dòng sông thơ ấu.

 

Kinh điển mở đầu bằng sự so sánh 3 số vòng và một khu xóm điển hình ở Sài gòn. Vòng số một hấp dẫn, chiếm vị thế quan trọng, tượng trưng cho các cao ốc ngoài đầu ngõ, nơi cư ngụ của các bậc quan quyền, văn chương hơn thì gọi là Danh Tướng. Vòng số hai thon thả nằm giữa, tọa độ của các gia đình trung lưu, có chỗ đứng trong xã hội. Còn lại vòng số ba bên dưới, thường xuyên ngập nước, nặng mùi vì quanh năm ẩm thấp, chính là chốn sinh sống của các gia đình lao động nơi cuối xóm, đại khái là thế. Mấy tên bác học mỉa mai gọi là mái nhà tranh với hai quả tim vàng, bóng bẩy hơn thì chúng bảo rằng đấy là Lâu Đài Tình Ái.

Ảnh hưởng người Pháp để lại sau hơn trăm năm thống trị quả còn nhiều dư âm. Nhà con Lu-xi tọa lạc ngay đầu ngõ vì có bố tham gia quân đội Pháp, làm đến chức Quan Năm.Tận cuối hẻm là  nhà tôi, cũng dẫy đầy hương vị Tây, bố mẹ tôi có thời làm người giúp việc cho một ông Tây rặc. Mô-đen thời ấy là chỉ cần xưng tên, người nầy có thể đoán biết được người kia nằm ở vòng số mấy trong khu xóm. Tên có âm thanh Tây, phát ra nghe xào xạc, đoán ngay rằng nhà ở đầu xóm. Tên Cu Đen chẳng hạn, nghe hơi tăm tối, nhắm mắt cũng đoán được nhà ở khúc số mấy rồi, bá cáo từ Ông Trùm thì đa số những hộ nầy sống bằng nghề mò hang cua. Sang phần tả cảnh thì chẳng có bao nhiêu từ để diễn tả một khu xóm, sơ lược thì đầu ngõ đã nhìn thấy bảng hiệu to đùng của Ông Luật Sư làm việc cho Tòa Án, chiếm gần phân nửa bức tường. Ông Giáo già khiêm tốn hơn nên chỉ sơ sài qua loa vài chữ trên tấm bảng nhỏ Khuyến mãi thêm kinh thư nếu đóng đủ học phí. Thiệc! Già rụng gần hết răng, còn ăn uống bao nhiêu mà vẫn tiền với bạc, chán thật!

Tôi đề nghị gọi nó bằng tên Cún cho có vẻ đại chúng. Lý do là răng của tôi bị mất mấy cái phía trước, khi phát âm thanh Tây, gió từ miệng không khua động đủ như dân chính hiệu, trẹo cả mồm mà vẫn từ thua đến thua. Con Lu-xi vẫn cằn nhằn tôi mãi về chuyện nầy. Ờ, giờ mới nghiệm ra rằng chứng nhức đầu kinh niên là kết quả từ việc được nghe những lời nỉ non thánh thót từ ngày nầy sang tháng nọ, chả bao giờ vùng dậy được đối với vấn đề nầy. Man! You can't live with them but you can't live without them. Right?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.