Theo truyền thống người Á Đông, chữ Sĩ đứng hàng đầu trong các ngành nghề. Bố mẹ con Cún cũng không ngoài lệ nên cho nó theo học ở một trường mang tên Tây. Ôi thôi, mới có chừng mười tuổi mà khi xổ tiếng Pháp, hơi gió suỵt ra từ miệng nó y chang như âm thanh của phi tiêu xuyên gió, nghe rất đã cái lỗ tai, tôi phục lăn. Lúc cao hứng, nó lại mở nhạc Pháp rồi lẩm nhẩm ca theo, chính vì sự kiện ấy mà sau nhiều năm, tôi dù không biết một chữ Tây nào, nhưng Tous Les Garcons et Les Filles thì tôi ca rôm rốp, đến hiện giờ mà khi chơi karaoke cái bài ấy, máy cho điểm tệ nhất cũng phải là con số 96. Chữ nghĩa thì khỏi nói, hôm nào tôi vớ được tạp chí Paris Match ở nhà con A-lin, đem sang nhờ con Cún dịch thì khỏi chê, nhờ thế mà khi nói đến kiến thức trong đám mò hang cua, tôi cũng thuộc vào hạng khá. Chỉ có một điều đến bây giờ tôi cũng vẫn còn thắc mắc, tiếng Tây đối với con Cún là chuyện bình thường, bài gì tôi nhờ là nó dịch thoăng thoắc, thế mà hôm tôi thấy con A-lin mặc cái áo thun rất đẹp, trên có in vài chữ phía trước ngực, tôi hỏi nhưng con Cún chỉ nguýt tôi rồi bỏ vào nhà, rất hậm hực vì chuyện ấy nhưng tôi thầm nghĩ chắc nó muốn dấu nghề nên lại thôi, sư phụ có chân truyền cho đệ tử thì cũng phải giữ lại vài ngón nghề, chuyện bình thường! MANIER AVEC SOIN, tiếng Tây rắc rối quá!
Thế là thế nầy, con Cún khoảng mười, con A-lin hơn năm, tôi nằm giữa.
Dầu đôi khi trục trặc nho nhỏ xảy ra, nhưng tôi và Cún vẫn là đôi bạn. Hôm đang đứng trên ban-công nhà nó thì trời lại đổ mưa, thấy mấy đứa trong xóm xua nhau ra tắm, con Cún hít khẻ vai tôi hỏi Hôm nay bạn không thích tắm mưa à?
Thiệc là hỏi kỳ khôi, không lẽ lại khai báo rằng cái quần xà lỏn kia giặt chưa kịp khô, tôi đánh trớ Lúc nầy bọn thằng Phăng-xoa hay biểu dương lực lượng với bọn con gái, tui không thích.
Tỏ vẻ hài lòng vì thấy dạo nầy tôi không lảng vãng với bọn con Thảo My để tắm mưa, Cún đề nghị Hay là tụi mình đi rạp Cao Đồng Hưng coi phim đi, tuần nầy có phim Pháp, A-len-đờ-lông đóng hay lắm.
Lại chơi thế kẹt! Tiền đâu mà coi phim! Nhưng tôi cũng gắng gượng Để tui về gom ve chai, nếu bán đủ tiền thì mình đi.
……………………………………………………..
Bố mẹ tôi có kể giai thoại về Chú Hỏa ở Việt Nam ngày xưa, nhờ đi lượm ve chai mà sau nầy trở thành giàu có. Tôi tin điều nầy nên cứ thấy ve chai lăn lóc đâu đó lại gom về rồi đem bán, giàu thì không thấy đâu, nhưng lúc kẹt thì cũng đủ tiền đi xi nê, thế cũng tốt. Thời buổi hiện giờ, mấy tên đại gia nhập phế liệu mỗi lần mấy công, chú Hỏa ngày xưa lượm từng ve mà còn giàu, huống hồ các đại gia thế kỷ hiện đại. Đến đây là đủ. Bàn chuyện tiền và ve chai nhiều thì không tốt, Ex Phó Giáo Sư bảo thế.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.