Đôi khi tôi cũng cảm thấy thiếu mất cảnh náo nhiệt chốn thị thành. Từ việc cập sách tới nhà Ông Giáo chuyển sang việc gánh hai thúng bầu đi hơn 2 cây số đường ruộng ra vựa bán thì ai mà không ngán. Nhờ có Bùi Công mà tôi dần nhận ra thôn quê cũng có những nét đẹp riêng của nó. Tôi nhớ có lần đọc ở đâu đó, thằng vật vờ nào viết chỉ cần nhìn giọt sương đọng trên ngọn cỏ buổi ban mai cũng đủ là niềm vui. Sang đến xứ nầy, mấy thằng Tây bị stress trong công việc nên tìm nơi vắng vẻ cư ngụ gọi là seachange. Riêng tôi lúc ấy, niềm an ủi là được ăn cháo cá và uống rượu Tây với Bùi Công. Gặp hôm uống rượu xịn, micro không bị khọt khẹt, nghe đâu vang dội…
Qua đọc nhựt trình, thấy đờn bà con gái thôn quê giờ đua đòi theo chốn thị thành, bận áo đầm cụt ngũn, bận áo mà không bận quần, qua thấy dị quá.
Ngu gì mà nói trái ý ổng nên tôi cũng hụ hợ Bẩm, tụi nó bận như dậy là có ý biểu mình nhìn dô cặp đùi, kinh điển tui học có ghi rõ ràng mà.
Bùi Công ra chiêu né đạn Già như Qua chẳng ham hố gì thứ ấy, trẻ như bây lúc nào cũng rậm rực, hôm trước Qua thấy lúc con Út Quyểu cấy lúa, bây ngồi dòm tụi nó từ phía sau lưng, như thế là không nhã.
Không thắng kịp thì tôi đã phang ra vụ ông có phòng thứ nhì chứa tạp chí chuyên về hình ảnh của ngoại bang Bẩm, tui được chân truyền của Ông Giáo già, tâm không động, lòng không di, những thứ ấy nhằm nhò gì.
Mấy ổng là mấy ổng, tui là tui được Bùi Công dịch Qua thấy mấy Lão chốn thị thành kém cỏi cái vụ đó, chỉ có vụ mái gió mà đã la toáng lên, Qua đây hưởng gió đồng nội, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn, phất phớ cờ bay. Anh hùng hảo hớn mà treo cờ rũ như dậy thiệt là mất thể thống.
Tôi gióng mõ cho Bùi Công Bẩm, có vài Lão nhận ra chân lý nên đã tuyên bố gác kiếm. Lão Đại giờ ít xuất hiện, tui nghe chỉ còn Lổ đại Chương ngóc ngóc chút đỉnh, Triệu Phúc còn gân dữ lắm, nhưng chỉ thích ra-gu Tây và whisky Mỹ…
Bùi Công chặn ngang Bây đừng có tin mấy thằng chả, gà chưa nhập đã rớt cựa. Còn nhớ chuyện Lão Bách đi cà phê không điện dạo nào, đã không điện tức nhiên là tối thui, thấy chi đâu mà đòi đến tìm hiểu, nhục thiệc! Thôi, bàn chuyện mấy cha nầy chán thấy mồ, bây kể chuyện con Cún cho Qua nghe đi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.