Chủ Nhật, 17 tháng 5, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Theo địa lý, Ngô Gia Trang thuộc hướng Nam, còn Bùi Gia Trang nằm ở phía Đông Nam của thành phố Sài gòn. Điểm khác biệt thì viết tấu văn đến vài trang cũng chưa dứt. Ngô Trang Chủ sinh ra để cầm micro, Bùi Trang Chủ sinh ra để tránh cầm micro. Ngô Gia Trang đợi lúc có nắng trời, đem mít ra phơi cho khô mủ. Bùi Gia Trang lại không thích nắng, hoạt động chỉ diễn ra những lúc trời còn mù sương. Bùi Trang Chủ bảo rằng mủ chỉ chảy nhiều vào lúc ban đêm. Bảo dịch rõ ý nghĩa câu nầy, Bùi Trang Chủ cười mỉm, ù ờ vài tiếng, nốc vài ly xây chừng đế Tây Ninh của thằng Tám Tửng, khọt khẹt tiếng còn tiếng mất MẤY ỔNG LÀ MẤY ỔNG, TUI LÀ TUI, micro mất tiếng! Lúc đầu, nghĩ Bùi Trang Chủ SAY. Lúc nầy, nghĩ Bùi Trang Chủ KHÔNG SAY. Đứng bằng cách nào cũng là đứng. À, Đoàn Dự chỉ được khai sinh với nhiệm vụ duy nhất là cõng Vương Ngũ Yến!

 Vốn thuộc tuýp ít lời như Bùi Trang Chủ và Phạm Lão bán rượu, sau gần vài chục năm suy nghĩ, tôi chỉ nặn ra duy nhất một lời khuyên cho đứa con gái về tình bạn thời tuổi trẻ Not to think but enjoy your friendship while it's still in the best shape. Tuổi thơ rất đơn sơ nên không có lằn ranh, không có tham vọng, không cần đọc kinh điển. Con Cún họ Vương là trẻ nhỏ, tôi cũng chưa vướng bụi trần, thế nên chúng tôi vẫn là bạn, chả cần thêm dấu chấm vào giữa chữ sex, nhưng cũng đừng hiểu nó đồng nghĩa với chũ sex của Đại Gia Bôn, người dẫy đầy kinh nghiệm trên Sóng Gió Thương Trường.

Nên trở về chuyện con Cún. Thập niên 60 là thời điểm khai sinh phong trào Hippie. Ông Giáo già lắc đầu bảo đấy là lối biện hộ cho việc biếng nhác vệ sinh cá nhân, lại còn lười không thích làm tăng ca, hàn sườn võng nôi thì lấy tiền đâu mà đi cắt tóc. Ông lại dọa nếu thấy tôi xem hình ảnh về Đại Hội Woodstock là sẽ không cho vào lớp, nghĩ cũng tiếc. Việc gì cũng đi đôi, Ông Giáo và Kinh Điển, Âm và Dương, Tôi và con Cún… phong trào Hippie cũng như phong trào di chuyển đại bản doanh sang China gần đây, đem đến hậu quả Yes và No. Nhờ nhạc mà mấy anh nhạc sĩ cứ như diều gặp gió, tiền vô ào ào, đấy là gặp thời, không gặp thời thì nhạc sĩ  còn rao cả đờn cò đem bán, tội thật! Linh động như trường hợp tiệm Hải Vườn Chuối, không còn khách cắt tóc thì chuyển sang cạo lông. Thằng Phăng-xoa và Rô-be dân Tây nên đến cạo lông ngực, tôi cười nhạo, bảo chúng giống đười ươi nên phải cạo lông, thằng Phăng-xoa đâu phải tay vừa, rỉ tai tôi bảo nó thấy mấy đứa dân Mít cũng mò mẩm đến tiệm nầy, không có lông ngực để cạo thì tìm đến chắc là để cạo lông… Tôi té ngữa vì cú đá giò lái của thằng nầy, đồ Tây mà biết ăn nước mắm!

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.