Thứ Bảy, 11 tháng 10, 2008

Mùa Thu không lá

            Thoáng tình cờ, tôi cảm nhận Lưu Trọng Lư qua bài Thu Vàng Cung Tiến. Thập niên 60 đối với tôi là chuỗi thu dài ngây ngất. Bằng hồn thơ, bằng điệu nhạc, ru mãi tình nồng qua những con đường mùa thu. Hàng cây nghiêng nắng, lá thu cuốn xoay đời, ngụm cà phê liệm hồn trong sáng sớm mùa thu…tuyệt vời. Chẳng quên được tình thu! Em áo trắng bưóc ngập ngừng, gió thu  xào nhẹ lá dưới chân em…tuyệt kỹ mùa thu…Lưu Nguyễn tìm gặp chốn thiên thai ngày tháng ấy…ngày tháng mùa thu…mùa thu Sài gòn!

 

            Giấc mộng đời cuốn xoáy mất mùa thu.

 

            Lá thu Paris, lá thu Cali…còn đó mùa thu. Khó cảm nhận Thu Quyến Rũ Đoàn Chuẩn Từ Linh khi hồn thu không còn đó. Đọng kín hồn giọt nước mắt mùa thu. Lão đồ gàn rú từng hồi, quăng cả bút nghiên, lòn lỏi đời già, tận Đỉnh Đại Bàng cũng chẳng thấy mùa thu.

 

            Nhạt nhòe mùa thu…chẳng bao giờ tìm được mùa thu năm cũ.

 

            Lướt phím đàn, chàng nhạc sĩ tấu dạo khúc mùa thu. Lá thu chẳng còn vàng như ngày tháng cũ. Thắp ngọn nến vàng thay thế lá vàng thu. Ngắt cùm thạch thảo…bởi mùa thu đã chết. MÙA THU KHÔNG LÁ!

           

 

            PHT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.