Chủ Nhật, 31 tháng 10, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Cơn mưa rào đầu ngày đủ làm tươi mát lại cảnh vật. Không có thói quen chùm chăn, tôi vẫn phải rụt người dưới làn vải đắp mỏng, cảm nhận từng co giật nhẹ nhưng rả rời, chạy luồng qua các bắp thịt sau tuần làm lao động thật căng. Đứa nào bảo "càng già, càng dẻo, càng dai" là nói phét, tôi không tin thế. Cứ thế nầy thì từ điển có cơ hội sửa đổi, bảo rằng, phương châm vui là chính chỉ dành riêng cho các cha béo thịt, nghỉ ngơi mới thật sự vinh quang. Tấm nệm Kym Đan mỏng nhưng đủ dầy, ngăn va chạm của những khớp xương sắp hết chất nhờn bao bọc với nền cứng. Tôi cảm nhận sự khó nhọc của những thợ cạo nơi đồn điền, giả như không có những giọt mủ rịn chảy, đời sẽ bớt êm ái phần nào, mẹt-xi tút tút.

Cơn khoái  được giãn xương cuối tuần thật tuyệt. Không cần lối thời thượng, nằm nệm độn bên dưới đầy hơi ấm Huê Kỳ, điều ước giản đơn của tôi là đây, vang nhẹ dòng nhạc Tây, tư tưởng đắm chìm trong ngôn ngữ tôi vẫn cho là lãng mạn nhất. Tôi thích "petite fille" thơ ngây của Art Sullivan trong bài nhạc "Petite  Fille Aux Yeux Bleus", lòng chợt dấy lên rộn ràng tiếc nuối về "petite fille" qua diễn đạt của Joe Dassin trong "À Toi". Hồn của ngôn ngữ không thể dịch thuật, đem bí Tây sang đến xứ Huê Kỳ là hỏng, hẳn dân xứ ấy chỉ nghĩ đến việc khoét lổ trên cặp bí xinh, chả biết để làm gì!!!

Lao mình vào cuộc đua vội vã để cảm nhận được được những giây phút thật bình lặng. Từ "cuối tuần" chẳng bao giờ có ý nghĩa như lúc nầy. Tôi thả mình, lim dim nghe giọng thật "đầm", thật ngọt ngào của Elsa trong "Être Ensemble", đầm Tây quả số dzách.

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.