Thứ Bảy, 21 tháng 8, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 


Tâm tình dâng hiến là điều cao quý, không dễ làm. Một đời cho Thánh Nhạc lại càng khó hơn mức. Ngoài tài năng gói gọn âm điệu trong cung bậc hạn định, bấm đúng nút tạo thành giai điệu êm tai, cần thêm lời lẽ trang trọng, súc tích cho sản phẩm tinh thần, hồn không nâng chẳng dễ chi đạt mức ấy. Qua lời trong bài nhạc Con Luôn Cần Chúa, tôi nghĩ nội ngoại công của Nhạc Sĩ Kim Ân đã đạt mức thượng thừa, nhạc hay, lời bài nhạc lại tuyệt vời. Không có tình dâng hiến, không tài chi viết được lời lẽ thế, nghĩ rằng, nơi duy nhất có khả năng phát xuất tâm tình ấy, nơi cội nguồn của tình yêu, trái tim.

Tài năng đầy tiềm ẩn, trình độ kiến thức kịch liệt của giới trẻ ngày nay, chui vào được cổng Y khoa mới chỉ được ngài dáo-xư phong tước "cận thiên tài". Nếu so vào căn bản đây hầu được phong chức, tôi quả chẳng có cửa nào. Càng ra bộ khó lại càng ăn tiền, phải chăng đây cũng là một chiêu thức?

Sự hiểu biết của tôi về trái tim rất hạn hẹp. Theo căn bản từ sách vở, trái tim là cơ quan tạo lực đẩy khoảng hơn hai nhăm ký, bơm máu theo các mạch, vận hành khắp nơi để nuôi cơ thể, hết trích. Cho tôi giây phút để nâng lên, qua tiếng đàn của Con Cún, tôi lại hiểu quả tim theo một nghĩa rất khác biệt...

Luồng máu mới khởi sự cuộc vận hành, chưa hâm nóng nên tốc độ rất vừa, thông qua những kinh mạch còn gin, tạo nên những chấn động rất êm ái. Chả có tác hại nào hằn lại trong ký ức cho cuộc vận hành. Có chăng, khung trời đẹp hiện về khi mạch kích hơi mạnh, chạm vào dây "ranh mãnh", cố tranh phần "gút-tê", trái tim đồng điệu nên tạo lực đẩy rất êm, toàn kỷ niệm tuyệt vời. À, xếp bì giấy làm đạn bắn thì chẳng nhớ là bị kích vào dây nào, không đơn thưa kiện nên tôi xếp chuyện đấy vào giai đoạn nầy.

Trái tim lớn theo thời gian. Máu dư thừa, xông xáo qua mọi kinh mạch thật rầm rộ. Mọi điều, mọi việc đều xảy ra trong giai đoạn chính yếu nầy. Máu vận hành quá mạnh, kích mọi dây theo cường độ bậc nhất, thoáng chớp bóng thướt tha cũng đủ làm cho tai đỏ rực, tim đập liên hồi. Theo đời, ngàn việc xảy đến, tình huống nào đến là tim lại đưa máu kích vào đúng king mạch để đáp ứng. Tất cả mọi từ bóng bẩy, thăng hoa, nhợt nhạt hay da diết, phủ phàng hay chất ngất, có thể đặt vào giai đoạn nầy. "Có chỗ đứng" hay không, đây chính là thời điểm.

Mấy tên nói bậy hay ví von là sau những năm tháng ngục tù, thân thể tất hao mòn. Không đâu, máu trong tôi chỉ vận hành với một tốc độ chậm hơn. Như bác tài xế quen đường, luồng máu rành rẽ mọi ngỏ nên giờ di chuyển rất nhàn nhã, dư thời gian để nhấm cốc cà phê quán ven đường, tám đủ chuyện bốn phương. Đây là chuyến vận hành máu cuối cùng nhưng cũng là chuyến vận hành có ý nghĩa nhất. Nhìn những cây non chuyển mạnh, bắt đầu xoe bóng, tôi thấy rất tự hào, bất chợt, mạch kích vào dây cảm xúc, tôi bồi hồi không ngăn được dòng lệ nóng.

Trái tim làm được khối việc, có trái tim là có tất, tôi không thể không có một trái tim. Suy tư thần học lại xen vào, có một tên lại thần học cao cấp hơn tôi một bậc. Vừa nghe xong bài nhạc của Nhạc Sĩ Nam Thiên, hắn xin luôn "Một Quả Tim Mới", rất cao siêu. Bái phục.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.