"Thực tế" đôi khi cần phối hợp của "hư ảo". Người muốn thành đạt đôi khi phải biết mơ - mộng về những điều to lớn. Tôi nhớ, quan ngôn Danh Tướng thường dùng cho sự việc là "phải chơi nhà mặt tiền", quá chí lý. Không mơ to, bảo thủ theo đường lối chỉ mang "đôi dép cũ", gót chân bị ảnh hưởng tất sẽ chai cứng, lại phải tốn mươi đồng cho các nàng "nhi-cô-lai chân ngắn" cạo gót. Nơi đây, tôi thiếu vắng dịch vụ "ráy tai", nếu không thế lại phải tốn thêm mươi đồng. Ai bảo việc "uống ly chanh đường" không hao tốn.
Phúc đức cho dân xứ Huê Kỳ, nơi có quyền được mơ. Nhớ ngày xưa, lựa chọn không có trong từ điển Con Bò Cười, từ công việc đến gia đình. Tình cảnh hiếm hoi đã photoshop cho các nàng nhi-cô-lai thành chân dài cả. Nhà nào có bóng hồng sẽ được đồng hương nam thường xuyên thăm viếng, chạy mòn bốn bánh tối về vẫn nằm không, ôi đã qua thời mà sự cạnh tranh thật là khốc liệt. Mấy Ông An Nam dậm chân tại chỗ vậy mà sướng...nghe đâu tiếng lầm bầm của lão Bút Gian.
Tôi nằm mơ, tôi tỉnh giấc. Quanh quẩn vẫn thấy chạy vòng vòng. California Dreamin' giờ chỉ là bài nhạc xưa cũ, không hợp thời. Thôi thì cũng là gì đó cho tôi lẩm bẩm trong cơn khoái khi được các nàng nhi-cô-lai cạo gót...
…..............................
Id be safe and warm
if I was in L.A.
California Dreamin'
on such a winters day
…...............................
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.