Thứ Bảy, 20 tháng 6, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Biết địa danh Hắc Dịch vậy thôi, tôi chưa bao giờ lưu lại đấy trong khoảng thời gian dài. Tôi bị cuốn xa hơn, ra đến Bà Rịa, rẽ trái về hướng Long Điền, đi thẳng vào đến bìa rừng là Thị Xã Bà Tô thuộc Huyện Xuyên Mộc, hồi ấy là vùng kinh tế mới. Ba chữ "kinh tế mới" đối với dân thành phố hồi ấy là từ cần phải né, chết sống cũng phải bám trụ để được diễm phúc ôm ấp "Em Sài gòn". Mà thật, Xuyên Mộc đúng nghĩa là vùng kinh tế mới trong lúc ấy. Không còn vẻ mượt mà của cô gái thị thành, không còn cái backside láng lẫy của con Út Quyểu ( hay Quỹa) . Muối nơi đây thì nhiều nhưng gạo thì ít. Sinh hoạt thường nhật lúc ấy chỉ là vào rừng cắt củi hoặc săn thú, thợ săn thì nhiều nhưng thú thì ít nên chỉ  một thời gian ngắn là thú cũng chả còn, họa hoằn lắm mới thấy vài chú khỉ đeo cây, đưa hình cho Ông Giáo già xem thì Ông bảo không rõ nguồn gốc, chỉ đặt cho cái tên rất thiền " Dai Hối ".

Có thật là tôi đã chọn đúng con đường? Ba mươi năm nhìn lại, khoảng thời gian khá dài, Xuyên Mộc giờ thay đổi khá nhiều, tôi chẳng còn dám dùng từ đèo heo hút gió cho chốn nầy, bên lề phải có những công trình xây dựng quy mô của vài tập đoàn nước ngoài ở khu Hồ Tràm…bên lề trái thì mõ lại vang rằng đã có hoạch định cho chương trình giáo dục và y tế rất to lớn đang diễn ra, càng nhìn càng thấy phân vân, giá như tên Bút Gian điểm cho tôi vài ý kiến!!!

Chẳng nói đâu xa, nếu như tôi an phận, lưu lại với Bùi Công biết đâu chẳng là cái phúc. Lúc trước bị cản địa, không dám hó hé gì với con Thảo My còn châm chế được, đằng nầy, cả đến con Út cũng trớt qướt, con Cún lại chơi trò xỉ vả Anh thật quá khù khờ, hồi ấy giá mà anh để lại dấu ấn cho con Út thì đã xong việc. Em thấy như anh Bôn chẳng ngố chút nào, tìm anh ấy mà học thêm vài chiêu. Ba mươi năm sau, câu nói nầy mới lọt đến tai tôi, tức muốn ói máu. Giờ anh bạn mập có đem con Cún đi nấu rựa mận, tôi cũng chẳng phản đối lời nào.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.