Thứ Tư, 10 tháng 6, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Thật ra, tôi muốn nhờ con Cún viết tập hồi ký nầy, văn phong của nó tuyệt vời hơn, sẽ không bị Bác Phổi Bò xếp vào loại cấm đàn bà con nít. Con Cún bảo Các anh ấy ai cũng muốn có chỗ đứng, mấy anh rửng mỡ đã đành, cả đến anh Ròm cũng muốn thế, thôi thì anh cứ viết. Nặn được một dòng đã thấy khó, hệt như cảnh Ngô Lão bị các viên sỏi chặn, không vận được khí lưu hành, thoát ra được là tê tái cả người. Chuyện của tôi không có cái may mắn ĐỂ E CHO THẰNG BỒ CỦA E VỀ RỒI E QUA…CHƠI… VỚI ANH. Sau hơn 30 năm từ ngày tôi biết nó, con Cún mới phong cho tôi cái chức ANH, thiệc, tê còn hơn cả cái tê của Ngô Lão, thế thì nhất định là XIN VÂNG.

 

Không nhờ cái liếc của con Cún thì tôi đã thoi tên ấy một quả vào mặt. Tại hắn bảo CON NẦY chỉ độ vài trăm bạc, nghe mà điên tiết. Con Cún đạp phanh, dịch rằng CON NẦY ý chỉ chiếc Honda, thiệc quê một cục. Từ ngữ Bắc Bộ đối với tôi chẳng lạ gì. Ông Giáo già và gia đình con Cún đều thuộc diện 45. Con Cún dĩ nhiên thuộc diện 45 + 54 = 69, my favourite numbers. Thi văn chắc hẳn kém lãng mạn khi vắng đi hình ảnh "cô Bắc Kỳ nho nhỏ" như thế.  Phụ nữ người miền Bắc có cái liếc rất đặc biệt, tôi chỉ dám dùng từ BÉN, tỏ vẻ bác học nơi đây, dùng đúng từ chắc sẽ mang họa vào thân, thôi thì bảo rằng mỗi khi bị liếc như thế, tôi thấy lạnh, teo chim nghe trần tục nhưng đúng là như thế.

Đọc đến đoạn nầy, con Cún email lời bình Anh lại còn dài dòng hơn cả cái anh cầm micro. Cứ viết là…ờ thì…hôm ấy, nhà con Cún đem bán chiếc Honda.

Hôm ấy, tôi được hưởng sái bằng tô bún ốc. Đêm về, chẳng buồn bắt tôi làm thính giả nghe đàn như mọi hôm, con Cún bảo tôi ngồi yên lặng cạnh nó hằng giờ không một lời. Ý chừng khi tô bún ốc đã được tiêu hóa, con Cún khẻ bóng rằng đấy là lần cuối nó được hưởng vị ngọt quê hương. Tôi mẹ một tiếng sửng sốt rồi hỏi what do you mean? Con Cún bảo gia đình nó được cấp hộ chiếu nhập cảnh đi Tây.

Nắm chặt tay tôi,  con Cún bảo tôi nhìn vào mắt nó. Thật là vạn lời cũng không bằng một ánh mắt. Không còn lời khi lòng chợt hụt hẩng, tôi gật đầu rồi quay bước.

Đêm ấy tôi không khóc.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.