Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Lâu đài xây trên cát sụp đổ thật. Gia đình con Cún thuộc về thời Tây nên xem như chỉ bị thương nhẹ. Thay đổi duy nhất tôi nhìn thấy được là các pho tượng ngoài vườn được đem cất kỹ vào trong kho, không còn chỗ dựa đầu khi nghe nhạc kể cũng tiếc. Tôi cũng cảm nhận được những mất mát khi mấy quán cà phê trên đường Nguyễn Du bị dẹp bỏ. Nhiều lúc nhìn thấy tôi thẩn thờ, con Cún tra hỏi, tôi chỉ bảo là có tin mấy thằng bạn sang bên xứ Cao Miên, lúc trở về đã bỏ quên lại chiếc nón cối. Phịa chuyện để trả lời vậy thôi, lúc ấy chưa đến thời lên xứ Cao Miên, tôi vẫn thường khen hắn là người có chiếc mũ đẹp nhất xóm. Con Cún có giác quan bén nhạy của người phụ nữ, bảo rằng tôi không còn mông của con Thảo My làm bia nả bì giấy nên hụt hẩng, gật đầu không được mà lắc đầu cũng chẳng xong, thua trắng! Mà thật, thua điểm gì thì thua, chứ cái vòng số 3 của con ấy thì chẳng thua gì con A-lin. TM, see you in America.

Quân đội Mỹ ngâm kỹ nên khi rút đi làm gì chẳng để lại tàn dư. Thực phẩm ở các kho lương thực như ở vùng Tân Cảng giúp bọn cư ngụ ở vòng số 3 như chúng tôi không bị đói trong một thời gian. Nước ngọt Fanta, bia lon Budweiser…lúc ấy chỉ là chuyện nhỏ. Tôi thường mang đồ hộp nguội đến khao con Cún, hôm nào giật được con gà cúng cô hồn nhà thằng cha bán hủ tíu, tôi hối hả đem về. Thật sự, lời truyền miệng về việc đẻo con cá rô đặt trên mâm cơm, tôi chẳng bao giờ tin. Nhưng tôi tin khi nhìn thấy mâm cơm nhà con Cún lúc ấy ngày nào cũng có đĩa rau muống luộc, cơm độn với khoai mì không tránh khỏi. Đấy là việc đổi đời thứ nhất tôi nhìn thấy. Giọt nước mắt thứ nhất tôi dành cho con Cún, nước mắt kiếp làm người!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.