Vọng cổ chẳng khác liều thuốc ái tình, khi thấm vào có thể khiến tâm tư xao động, ray rức. Bùi Công chẩn bệnh, toa ghi rằng , Võ Đông Sơ thọ tiễn, không muốn mất mạng, phải tìm gặp Bạch Thu Hà. À! Nốc quá nhiều thực tế, muốn tìm lại quân bình, chỉ cần xoa dầu hư ảo. Xoay cuồng trong cơn lốc, đôi khi quên mất lời ghi trong Kinh Điển, bậy thật!
Sân vườn nhà con Cún…
Những đêm tối trời như thế nầy, ngồi tựa đầu vào pho tượng ngoài vườn, ngắm sao trời long lanh, nhìn ngón ngà muốt phím, tuyệt vời! Lổ đại Chương vọng nguyệt cạn 5 bình, tôi, say men ảo, nốc vội vò tiên tửu.
Tiếng đàn đêm nay nghe thật lạ. Từng âm rời rạc, nhưng sao có mãnh lực phi thường. Tiếng đàn trong và cao vút, tựa lưỡi dao xoáy tận vào hồn. Lạc rồi, Paris tuyết rơi, cảnh tiêu thường cực lạc. Không đâu, đêm lạnh Sài gòn không có tuyết, còn ở hạ trần. Chật!
Từng nút……con Cún…...từng nút……
Ô kìa, không phải là bông tuyết, nhưng từng cánh hoa bay nhẹ theo từng nốt đàn. Từng nốt…từng cành hoa bay tơi tả…rả rời…bay lượn trong không gian lặng ngắt. Hồn xao động theo từng cánh hoa rơi!
Cánh hoa rơi nhẹ, đẩm nhẹ giọt sương đêm, nằm tan tác!
Bấm nút đi Cún…..Lổ Công đã cạn bình….ta nào chịu kém…
Ngẫu nhiên? Tiếng dương cầm? Ô, tiếng vĩ cầm réo rắt từ nhà Ông Giáo già, xuyên không gian, hòa lẫn vào tiếng dương cầm. Thôi thúc quá, dìu dặt quá. Tuyệt kỷ! Tuyệt kỷ! Đoàn Dự, ngóc lên đi, cõng Vương Cô nghe tấu khấu gian trần.
Không còn rời rạc, tiếng dương cầm biến thành cơn sóng cồn, tiếng vĩ cầm kéo từng hồi thôi thúc…. Lốc cuộn từng hồi…..hoa tuyết xoáy theo điệu nhạc, cuốn hút vào không gian sâu thẩm…..
Lạ thay! Nhuốm dòng hư ảo, hơi sương bỗng chốc hóa thành chất nhựa dẻo Tây Bắc thành, kết chặc cánh vào, hiện dần một nụ hoa tơi tả!!! HOA TRẦN THẾ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.