Ừ thì, cơn lốc nào chẳng lưu lại vết dấu. Lốc cuốn đi nón cối tạo nên sự mất mát, Lốc chụp lên chiếc mũ ca-rê trên đầu mang đến sự thành đạt. Ừ thì, nếu bàn đến sự thay đổi sẽ dẫn đến nhiều luận lý, con Cún bảo Anh cứ để cái micro khọt khẹt như anh Bùi nông thế mà tốt. Riêng tôi, câu nói nầy có ý nghĩa của riêng nó.
Thị trấn Long Thành khá sầm uất, nhiều cư dân do ảnh hưởng căn cứ Mỹ ở Long Bình. Từ đó, đi về hướng Vũng Tàu, đến Bà Rịa mới lại thấy nhộn nhịp chốn thị thành, khoảng giữa hai nơi, hồi ấy chỉ là vùng hoang vắng. Nghe kể, độ ấy nhiều nhóm người từ vùng Long Khánh đổ xô về lập nghiệp tại khoảng giữa nầy, đất quanh khu Nhà Thờ thì được cấp phát, vào sâu hơn thì tự khai phá làm nơi cư ngụ, chẳng tốn đồng nào cho việc nầy. Ba mươi năm sau, cơn lốc Taiwan, cơn lốc Korea đã biến vùng giữa nầy thành những địa danh tiếng tăm như Hắc Dịch…lốc biến những người trắng tay hồi ấy giờ thành tỉ phú, hì, đội mũ ca-rê, miệng túm tím cười trông oai ra phết! Tên Bút Gian lại tra khảo Cậu thấy đấy, đất giờ có giá, chết mà chúng cũng bắt mình phải đứng chứ không được nằm! Tôi an ủi Thôi thì, mình cứ đứng để trông chừng bọn trộm mít giùm chúng, chết mà còn làm được việc, tớ thấy phần nào an ủi.
Còn đứng là còn làm được việc. Muốn có chỗ đứng là đúng quá đi thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.