Tề Công và Bùi Công đôi lần ngộ độc tửu, không gặp lương y đủ công lực đẩy ra hết độc tố nên nước da bị đen dần, uất hận đổ dồn cho Lổ Công và Triệu Phúc. Nhà Ông Luật Sư tinh thông lý tình, phân giải rằng, Lổ Công dùng rượu đúng phân lượng nên người tươi tốt, Triệu Phúc lại tinh hơn, chỉ dùng rượu làm bàn đạp thịt bê béo, chả bao giờ dùng quá liều, luận ra không phải là thủ phạm. Kẻ chủ mưu là Ngô Trang Chủ, dùng rượu có dục tính, lại pha thêm thứ rượu chuối vào, tẩu hỏa nhập ma là chuyện đương nhiên. Ngô Trang Chủ phân trần thứ rượu ấy chỉ dùng cho việc cầu quý tử, chỉ tại lỗi Tề Công và Bùi Công uống nhầm rượu, thật ra thì lý luận nầy hơi khó tin.
Thời ấy, mưu sinh khó khăn, các quán cóc vệ đường bắt đầu mọc lên. Không tinh vi như thời buổi hiện đại, in quảng cáo bỏ vào thùng thư, dùng nhân viên tiếp thị quảng cáo sản phẩm, Bùi nông laptop còn bảo rằng chúng quảng cáo ngay cả trên internet. Lúc ấy, ai muốn quảng cáo quán hàng thì sơ sài đôi chữ, treo lên tường như bảng hiệu nhà Ông Luật Su và Ông Giáo, nhiều quá hết nơi dán nên dùng cả những trụ đèn. Ông Giáo già mắt không còn tinh, đôi khi hối hả chạy về báo cáo ngoài đường bây giờ thiếu cột điện, lại còn làm vài vần thơ về việc ấy, tôi không nhớ.
Tôi thì lúc ấy không dùng rượu. Thường thì có tiền thì uống rượu Tây, không tiền thì vài ly rượu đế cũng xong. Bảo rằng tôi sợ con Cún thì không hẳn là thế, nhưng dân Tây bảo phải ga-lăng với phái yếu, tôi cho thế là đúng phong cách nam nhân, về đến Sài gòn là tôi chẳng động đến giọt rượu. Lại nữa, uống gì nỗi khi phải nghe lảm nhảm Không được động đến rượu đấy nhaaaaaaá! Nếu trái lời thì chết đaaaaaấy!
Trái lời thì không được đứng gần nên tôi xếp re.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.