Nhạc sĩ Peter Allen rất nổi danh trong giới văn nghệ nước ngoài. Từng kết hôn với Liza Minnelli, viết nhiều bài nhạc thương mại rất thành công như I Honestly Love You qua giọng hát của Olivia Newton-John. Nhưng mãi đến năm 1980, khi ông sáng tác bài I Still Call Australia Home, bài nhạc nầy đưa ông ta lên hàng Australian Icon, tên tuổi gắn liền với nước Úc từ lúc ấy. Quả thật, Quê Hương là chất liệu không thể thiếu trong nhạc và thơ văn, là mật ngọt cho những tâm hồn xa xứ.
Làm sao tìm lại chuỗi ngày xanh
Của thời niên thiếu đã xa rồi
Chỉ còn lưu lại đôi hình ảnh
Ngày xưa với những nét đan thanh
Hoặc để nhớ về quê hương Việt Nam yêu dấu và những bạn bè người thân còn ở lại
Ở đó tôi có bạn bè
Có vầng trăng sáng
Có trời Việt Nam
(trích đoạn thơ văn Tao Đàn)
Sài gòn là mật ngọt của tôi. Sài gòn với những cơn mưa tầm tả, lội bì bỏm trong dòng nước đen ngòm nơi khu xóm nhỏ, nhưng sao Sài gòn vẫn có sự quyến rũ kỳ lạ, không như những trận mưa xối xả, vô duyên của vùng rừng núi Xuyên Mộc. Mà phải rồi, Sài gòn chất chứa quá nhiều điều để nhớ. Mơ về người sơn nữ nơi cao nguyên heo hút, đưa tay ngắt đọt trà Ô Long trắng muốt, nhưng phải ở cái nôi Sài gòn thì cảm xúc về người sơn nữ mới dâng trào, nắn nót thành những lời tình tự còn một chút gì để nhớ…để quên. Thiếu Sài gòn là thiếu vắng tất cả.
Xuyên Mộc chỉ có những cái giếng to tàm ngoàm.
Xuyên Mộc chỉ có xe máy đã bị xoáy nòng xy-lanh.
Xuyên Mộc không có cà phê Lú nên những ước vọng chẳng bao giờ Nhú.
Xuyên Mộc không còn thú, Sư Tử Lông Vàng chán nản, chu mỏ bỏ về trú ngụ ở đảo Ốc-Leng.
Thoáng qua ngày tháng vùng rừng núi, tôi cất bước quay lại Sài gòn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.