Chủ Nhật, 29 tháng 11, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Trời đêm nhiều sao. Cách địa cầu quãng xa nên ánh dọi không đủ sáng. Côn trùng rỉ rả khúc nhạc đêm, sương phủ xuống theo màn đêm dầy đặc.  Hơi lạnh về đêm làm se da dù nơi miền nhiệt đới. Cong người trên sàn ván, tôi đi vào giấc mộng làm người…

Tôi sinh nhầm thời chiến. Cuộc nội chiến kéo dài 30 năm đã làm tổn thương, làm hao mòn mảnh đất Việt. Vết thương chiến tranh bộc phá, gậm nhấm, soi mòn cả một thời tuổi thơ, phá vỡ tan những tia nắng bình minh rạng rỡ, bơm đầy tràn sợ hãi cho những đêm quờ quạng chun hầm tránh pháo kích, bẻ đứt đoạn ngỏ dẫn đến cổng trường, tôi hình thành từ những chấp vá, những mảng thân thể hằn sẹo không liền lạc, tôi giờ thành vũng bùn lầy lội, rên la cho vết thương lở loét, bộc phát từ bản năng tự nhiên không thể kiềm hãm. Cơn mộng thật dữ, tôi ú ớ trở mình, tư tưởng lần mò theo tia sáng loe loét niềm hy vọng ở nơi chốn thật xa. Cơn gió nhẹ tạt ngang, không đủ lực mạnh gây tác hại, tôi vừa thấy ngọn nến thứ nhất.

Tôi hằn học trước những mất mát cá nhân, va chạm khi bước chân vào ngưỡng cửa cuộc đời. Quả đời không là mơ nên đem về lắm đau buồn chua xót. Lối đi quãng đời tôi thật nhiều dốc, nhiều độ cong nên không thể định hướng tương lai. Tôi quờ lấy tấm gương, soi lên trán xem trên ấy khắc tên tôi là quân cờ gì. Tay quơ mạnh kéo theo mảnh áo, phơi phần bụng cho luồng gió nhẹ thổi vào, chỉ đủ làm tôi rúm mình quay người đổi hướng nằm. Ngọn nến thứ hai tôi vừa thấy.

Tôi gọi võng nhưng Bác Nông dùng từ lưới. Chính xác đời có những lằn phân ranh giới, không thể có sự hòa đồng. You win some you lose some, mất mát từ nơi nầy lại trở thành nhuận lợi cho nơi khác. Thật là thế, lưới giăng lên có những gút mắc trơn trợt khó bám vào. Kiên trì vớ được gút, vác võng vào thì cửa hàng đã treo bảng gút-bai, tôi bỗng dưng trở thành Ông Ngoại, đời chó má! Tung độc cước trong cơn mơ dữ, rõ ràng ngọn nến thứ ba vừa bừng cháy.

Khoảng thời gian đó, khi gió lạnh từng đêm kéo về, khi quay lưng với vùng đất chất chứa đầy dấu ấn tuổi thơ, khi co người hàng đêm trên những mảnh ván tạp nơi vùng đất lạ, những hàng chữ quen thuộc trong kinh điển lại hiện về, tôi vừa thấy ngọn nến thứ tư lóe thật sáng.

BA NGỌN NẾN MÀU TÍM, MỘT NGỌN NẾN MÀU HỒNG.

 

                                                                      

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.