Thứ Năm, 20 tháng 11, 2008

Tớ chả là Linh Mục

            Ngày phải hát bài Trên Con Đường Về Quê, Tớ không hối hận, nhưng lòng băn khoăn ngẩm nghĩ về con đường tăng lữ của bản thân mình. Thời gian trôi thật nhanh, đứa cháu ngoại ngồi trên đùi thôi thúc tớ gọi món ăn tại Đệ Nhất Khách Sạn, nhưng đầu óc tớ cứ mông lung…

           

            Tớ rất thích lưu giữ những kỷ niệm. Nói rằng tớ hơi khoác lác, nhưng sưu tập của tớ là cả một viện Bảo Tàng, tớ lại có đầu óc rất chin chắn từ khi còn bé, suy tưởng của tớ không thua kém các thất thập lão. Chúng bạn gọi tớ là Bà Già chỉ vì từ sai lầm không có trong từ điển của tớ, thế mà…

 

            Tớ có sự khôn ngoan của con cáo nhưng lòng lại rất hiền lương. Tớ rất trăn trở trong tất cả mọi việc. Từ việc nhìn con bù lon khi ngồi đưa võng mà tớ đã trăn trở nó thành một tiểu quốc khó bạn nào đuổi kịp. Tuy phận là Vua, nhiều nữ tỳ hầu hạ, nhưng lòng tớ lúc nào cũng nhớ đến chốn xưa, vẫn giữ trọn hướng tu hành, không năm thê bảy thiếp, lúc nào tớ cũng thích mang Đôi Dép Cũ, thế mà…

 

            Tớ là Linh Mục thì tài cán tớ đã có thể thực hiện nhiều đại sự. Tất cả Nhà Thờ trong tầm quản lý của tớ nhất quyết phải nằm ở mặt tiền. Tớ chỉ thích đại sự chứ không thích tiểu sự. Tớ lại có tài ca hát, nhạc vừa nổi lên là tay chân tớ đã quơ loạn xạ, thu hút quần chúng không phải là chuyện khó đối với tớ, thế mà…

 

            Tớ là Casanova của thế kỷ 21. Khả năng giao tiếp của tớ khó ai qua mặt. Tớ có phong dáng dễ nhìn nên dễ dàng thu hút phái nữ. Tài ấy là chuyện nhỏ, nếu là Linh Mục thì khả năng của tớ có thể mỗi năm xây dựng một Nhà Thờ. Quản lý và giao tiếp là tài của tớ, thế mà…

 

            Mấy tên xấu miệng bảo rằng tớ mang đầu óc triết gia thế kỷ 19, lầm to! Tớ ngao du mạng rất nhuần nhuyển, cắt cúp chẳng có đứa nào bằng. Bút tớ vung lên là địch thủ chỉ có nước thoi thóp, Luật mắt trả mắt là Moshe Dayan đã học lóm từ nơi tớ đó. Tớ chân chính lại thanh liêm, thế mà…

 

            Thưở mà Cội mới phát động phong trào phi đạo sân bay thì  đầu tớ đã húi cua từ mười năm trước đó. Tớ từng là học sinh gương mẫu lại có tánh thẳng thắn, nếu không phải là tớ phang liền. Nếu tớ không tài thì mấy thằng Tây đâu có mời tớ làm Giám Đốc. Trường đời dạy cho tớ thêm nhiều Sinh Ngữ, Anh Văn hay Đan Mạch gì tớ cũng nhuần nhuyển. Lâu lâu tớ bị trẹo giò vì nhảy Tango, lại bị mấy em ánh-đờ thớt-ti phun nước bong nên đôi khi tớ bị nhức đầu tí xíu. Cái căn đạo đức từ trường Dòng tớ vẫn còn giữ nguyên. Không tin các cậu cứ bàn chuyện về nữ tu là sẽ thấy mang tai tớ sẽ nổi màu đỏ chói. Tớ vẫn còn đạo đức, thế mà…

 

            Tớ có lòng sùng Đạo kịch liệt. Chẳng những thế, tớ lại có tài ăn nói rất hùng hồn, từ chuyện thời sự đến chuyện tiếu lâm, vấn đề gì tớ cũng có thể nói thao thao bất tuyệt. Tớ là Linh Mục thì sẽ thu hút rất nhiều tín đồ, quên cả ăn cơm, ngày ngày chỉ la cà nơi giảng đường chờ đợi tớ thuyết giảng, thế mà…

 

            Tin trong, tin ngoài là tớ đây. Tin về Đạo là tớ nắm đầy đủ. Muốn biết ngày tháng nào thảm đỏ sẽ trải thì phải qua tớ đấy nhé. Lịch sử Giáo Hôi tớ nắm đầy đủ, chẳng thế thì đâu có tin phong phanh rằng sẽ cho tớ sang Tây để vun đắp thêm kiến thức sử học. Tớ lại có tính nhẩn nhịn, mình vừa phong chức cho cậu nầy bác kia vì lịch sự của nhà nông thì chúng đã gọi là bợ đít. Thật ra tớ chỉ thích từ sờ chứ không thích từ bợ. Tớ nhịn tất cả, lâu lâu nổi hứng tớ chỉ phang một vài câu thôi, thế mà…

 

            Thưa Anh Chị  Em Exluro 68,

            Thánh ý Thiên Chúa thật nhiệm mầu. Chúa đã đưa Tôi, một trong số những kẻ thấp nhất trong số các anh em để được chọn làm Linh Mục…….

 

            Thưa Anh Chị Em,

            Thiên Chúa đã chọn Tôi, vì Ngài nghĩ rằng, Tôi là The Complete Package.

 

Cảm hứng từ bài viết của Khanh Thầy Bói.

PHT

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.