Thân chào các Exs,
Tuần nầy Ex tui hơi uể oải trong người, hậu quả của việc xả xì-chét ở vũ trường, lại bị chứng nhức đầu từ mùi nước bông của 2 em ánh-đờ thớt-ti, bài nầy hôm nay viết hơi trễ. Cũng như mấy lần trước, đây chỉ là một bài phiếm luận, Ex tui sẽ cố gắng ít dùng từ Anh ngữ trong bài nầy.
Sau khi đọc bài của Ex Toàn Thắng nêu lên vấn đề nên tiết kiệm hay không nên tiết kiệm. Nói tổng quát thì mỗi quốc gia sẽ có một câu trả lời khác nhau. Thí dụ cụ thể, Ex Toàn Thắng là người hấp thụ được nhiều ảnh hưởng Tây Phương, sau khi đã xây dựng được một căn nhà trị giá 1 triệu Euros, ngân quỹ còn lại 2 triệu sẽ bỏ ra cho việc trang trí căn nhà từ chùm đèn chen-đờ-lia đến cái bếp kiểu Louis XIV v.v… xế hộp, ca nô …tiền trong băng chỉ giữ đến một mức nhất định, thừa ra sẽ dùng vào việc tiêu khiển cá nhân chẳng hạn như đi ăn nhà hàng, đi du lịch với ý định tiêu khiển và mở mang kiến thức. Ex PHT 800 thì trái lại, mang tinh thần Á Đông, ăn rau muống, rít điếu cày lâu ngày nên không thể nào đi ngược lại với truyền thống đã qui định sẳn. Tiền làm ra bao nhiêu là cứ việc mua nhà cho chắc ăn, từ 2,3,4 lên 5 hoặc hơn nữa. Ông bà tớ đã bảo như thế thì cứ ấy mà làm, copy xong phải paste cho đúng nơi quy định phải không Anh Sui.
Đem điều trên áp dụng vào thị trường quốc tế thì có những điểm tương tự. Anh Tây Phương đem tiền ra tiêu dùng cho mọi thứ, tạo nên bề mặt sung túc cho thị trường mua bán. Anh Á Đông có dư tiền là cứ việc mua nhà, vàng mua chôn cả hủ dưới đất, cứ ăn rau cả ngày thì hiệu ăn lấy thu nhập từ đâu, máy vi tính Pentium II vẫn còn xài, chưa hỏng thì đừng nói đến việc tân trang, cửa hiệu bán máy vi tính làm sao mà sống nỗi.
Bảo rằng các cán bộ Tây phương nhầm lẫn khi đem những xí nghiệp đặt đại bản doanh tại các nước Châu Á thì cũng không đúng hẳn. Việc gì cũng phải có lý do của nó, sản phẩm làm trong nước ngày càng cao giá vì tiền thuê nhân công, chính phủ cứ làm lờ không có biện pháp nâng đỡ đúng mức thì tránh sao khỏi việc phải dọn tiệm ra nước ngoài. Từ cuối thập niên 80, việc đặt bản doanh tại Trung Quốc đã biến biết bao nhiêu anh nông dân thành đại gia trong khoảnh khắc. Xí nghiệp sản xuất giầy với số tiền nhỏ nhoi 6000 yuan, sau hơn 20 năm đã có số thu nhập khoảng 2 tỉ yuan hàng năm!!! EX tui cứ nhìn thấy việc nhỏ nầy mà suy ra chuyện lớn, Nói hơi khiêm tốn là cứ 100 em du học sinh đến từ Trung Quốc hoặc Ấn Độ thì mới có 1 em du học sinh Việt Nam. Các anh Tây Phương nhầm lẫn ở chỗ khi đã trở thành đại gia, các anh Trung Quốc, v. v…chỉ thích tậu nhà, đào hầm chôn vàng, tiền lẻ mới dám xài, tiền chẳn thì nhất định là phải cất kỹ!!! Nền kinh tế thế giới bị suy thoái cũng là vì việc nầy.
The Olympics Games was the last hooray from China. Các xí nghiệp ở Wenzhou (Quảng Châu?) hiện cho hàng triệu công nhân nghỉ việc. Mấy anh Tây Phương không còn tiền tiêu phí thì các xưởng giầy sản xuất để ai mua? Nhất định là sau kỳ hội nghị G20 tại Washington lần nầy, mấy anh Tây Phương dù có đau ruột cách mấy cũng phải xuất quỹ với ý đồ mua chuộc lại các đại công ty. Mấy anh chính phủ nước ngoài thì ngân lượng cả khối, chỉ xứ Cờ Huê thì số vàng dự trữ khoảng 7800 tấn, hơn gấp đôi số vàng dự trữ của Quỹ Tiền Tệ Quốc Tế 3500 tấn, các đại công ty chỉ nằm đó chờ hưởng lợi. Ex tui thiết nghĩ thời vàng son của China đã bước đến khúc quanh sau lần hội G20 nầy.
Riêng trong nội bộ, Ex tui rất thông cảm cho tình trạng của Ex Thắng Mun hiện nay, giá dầu hỏa đã xuống như vậy thì làm sao giá mủ thiên nhiên có cơ hồi phục. Thằng dân đen lúc nào cũng phải hứng đòn, lão Bút Gian hận đời cũng vì thế???
Đời là một roller coaster. Hết Tây rồi lại Ta. Có điều sau lần quay nầy, Ex Toàn Thắng nhất định là sẽ ít thấy hàng hóa có gắn nhãn hiệu Made in China, mừng cho bạn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.