Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2008

Ông ngoại

Nhân câu chuyện thay dép, đổi dép, cấy lúa đang được bình lựng sục sôi, xin kể hầu quí liệt vị mẩu chuyện sau:

 

Một anh chàng nọ, tạm gọi là Bờm, sắm dép (tức lấy vợ). Năm tháng trôi qua dù Bờm ra sức cấy đủ loại lúa nhưng Bờm phu nhân vẫn mãi là "bán thiếu phụ" (tức không có con hay theo giới chuyên môn thì gọi là vô sanh). Bờm đi cầu khấn khắp mọi đền chùa, hang hốc miếu mạo nào cũng lê gót đến với phưong châm "Thà cầu lầm còn hơn bỏ sót". Năm tháng lại trôi qua đến một ngày đẹp trời nọ thì chắc là lời cầu của Bờm đã thấu đến 18 tầng âm ti địa ngục nên Bờm phu nhân mang thai. Đến hạn kỳ nàng hạ sanh một bé trai kháu khỉnh mà nhìn vô không ai biết nó giống ai!

Niềm vui của Bờm chỉ mới đạt được phân nửa vì đứa bé đã lên 5 mà vẫn chưa biết nói. Thế là lại tiếp tục quá trình cầu khấn. Linh nghiệm thay, một hôm nọ đứa bé bỗng bật lên tiếng "Má". Bờm chưa kịp tận hưởng niềm vui thì thấy Bờm phu nhân bỗng dưng lăn đùng ra chết tốt. Nghĩ rằng vợ tử vong vì vui mừng quá độ, Bờm gạt nước mắt lo chôn cất ma chay tử tế.

Kỳ lạ là đứa bé sau hôm đó lại tiếp tục cấm khẩu. Qua trăm ngày bỗng nó thốt lên "Bà ngoại". Ngay lập tức bà ngoại nằm thẳng cẳng. Bờm xiết bao lo lắng vì thằng cu lại cấm khẩu tiếp tục. Trăm ngày nữa nó lại kêu "Ông ngoại". Tức thì ông ngoại đo ván. Hồn bất phụ thể, Bờm ra ngay tiệm hòm xuất khẩu thửa cho mình một cỗ quan tài loại thượng hạng mang về để sẵn trong nhà. Quả nhiên sau trăm ngày cấm khẩu, thằng bé chợt gọi "Ba". Nhanh hơn tia chớp, Bờm phóng vào nằm trong cỗ áo quan chờ phút tái ngộ vợ hiền. Đợi một lúc vẫn chẳng thấy cô hồn các đẳng hay yêu ma quỉ dữ nào tới rước thì chợt nghe tiếng khóc than đâu đó vọng lại.

Thì ra ông hàng xóm vừa chết!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.