Thứ Bảy, 25 tháng 4, 2009

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Thời thơ ấu tựa như nụ hoa vừa chớm, không hẳn là đẹp nhất, nhưng chất chứa bao hương thơm, hằn sâu trong ký ức của một thời (trích Bút Gian Kinh Điển)

 

Love Story của Erich Segal vào năm 1970 đã dẫn bước tôi vào làm quen với văn chương Tây Phương. Làm thân nam nhi nên tôi không biết nhiều về những chuyện tình đẩm nước mắt của Quỳnh Dao, nhưng bàn qua chuyện kiếm hiệp Kim Dung thì tôi rất thông làu kinh sử. Chiêu Lăng Ba Di Bộ vừa xuất ra là tôi đã nghiệm ra nhân vật ấy phải có dị tích gì trên cơ thể mới luyện được tuyệt chiêu ấy…bước sang Lộng Cẩu Côn không bảo cũng biết rằng chỉ có những vị Bang Chủ mới xuất được độc chiêu…tạm ngưng…không khéo bàn chuyện kiếm hiệp trong thời buổi vi tính hiện nay, có vị xung khí, móc súng lục kê vào đầu kẻ tiểu nhân thì lại khốn. Trở lại với Erich Segal, quyển sách Chuyện Tình đã là quyển sách gối đầu giường của tôi trong một thời gian, phân đoạn, bố cục thật tuyệt vời, lối hành văn giản dị, ngắn gọn, xen vào là những mẫu đối thoại gọn gàng, dí dỏm, không ít nhiều đã ảnh hưởng đến lối viết của tôi, nhiều đứa xấu miệng bảo rằng văn của tôi cộc lóc và khô cằn như mảnh đất xứ Chuột Túi. Thế nhưng, thói quen lâu ngày thì đã trở thành tật, khó mà bỏ! Trước khi vào chuyện thì các bác phải cho tiểu nhân XÍ một cái, bảo là truyện thì dĩ nhiên chỉ là góp nhặt nho nhỏ từ sự tưởng tượng, xen vào ít tư liệu góp được từ chỗ nầy chỗ nọ. Nếu có sự trùng hợp thì đọc cho vui rồi bỏ qua, không có ai cố ý đâu à nhe. Đa tạ.

 

Thân chào các Exs,

Đọc đỡ đi, lúc nầy sắp có xô, không có giờ. Lần tới sẽ hé màn về nhân vật nữ chính trong chuyện, CON CÚN, hihi!

PHT

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.