Năm 2008 là năm đại nạn của các nhà sản xuất. Ðại nạn vì giá nguyên vật liệu, giá nhân công, v.v... tăng nhưng người tiêu dùng không có tiền mua hàng hóa. Có nhà lỗ 40 tỷ, có nhà lỗ 2, 3 chục tỷ. Các vị giám đốc nói đùa với nhau: "Chuyến này chắc anh em mình đóng cửa nhà máy, nghỉ chơi một thời gian."
Cũng trong tình hình đó, ngày kia thủ trưởng các nhà xuất bản, các tờ báo trong cả nước họp nhau lại:
- Giấy một triệu một tấn, giá thành một trang sách lên tới hai trăm đồng. Tôi không làm nổi, tôi phải dẹp tiệm thôi.
- Tôi cũng sẽ đóng cửa tờ báo của tôi, một vị chủ bút nói, không thể bù lỗ mãi được.
Một vị khác phản đối:
- Không được. Không có sách báo, quần chúng sẽ mất phương hướng, quần chúng sẽ nghe ai? Sẽ đi về đâu? Tôi không thể tưởng tượng nổi một nước mà không có sách báo.
Nhưng cuối cùng các vị đều đồng ý đóng cửa các tờ báo và các nhà xuất bản để đi nước ngoài học hỏi kinh nghiệm.
Một năm sau họ kéo nhau trở về nước.
Và họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy phố phường tấp nập, nhân dân ai nấy đều tươi cười hớn hở, không còn nạn ngủ đầu đường xó chợ, không còn người ăn xin. Hỏi ra, giá cả rất ổn định, nhân dân ai cũng no đủ.
Các vị đều ngớ người, chẳng hiểu vì sao có sự lạ, bèn chặn hỏi một người qua đường:
- Chào bạn, chúng tôi ở nước ngoài mới về, thấy xã hội ta đổi mới nhiều quá, xin bạn cho biết có phép lạ nào đã xảy ra vậy?
Người qua đường thản nhiên đáp:
- Có gì đâu. Từ ngày dẹp hết báo chí, mọi người đều nói thật, làm thật, xã hội thái bình, thịnh vượng. Thế thôi!!!
'but gian HNM cat cup'
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.