Chiếc Áo Choàng Mùa Chay
Mỗi khi tôi ngồi trong giáo đường, hít thở cái không khí thánh thiện trong sạch chung quanh mình, nhìn lên tượng Chúa trước mặt, ngước lên vòm cung của tòa nhà thánh , tôi đều có cảm tưởng tôi được khoác lên mình một cái áo choàng. Cả ngôi giáo đường như một tấm áo thanh khiết, thánh thiện, thơm tho, bao chùm lên hình hài thế tục của tôi.Tôi ngồi im lặng, chăm chú cảm nhận cái cảm giác của tấm áo chạm vào mình.
Cái áo choàng đó tùy theo mùa thánh mà biến đổi hình dạng và mang đến cho tôi những rung động khác nhau.
Chiếc áo choàng mầu trắng thơm lừng mùi hoa huệ từ trên cao giũ xuống vào dịp lễ Phục Sinh cho tôi cảm nhận được như có cánh chim đang vỗ cánh phục sinh ngay chính trong tâm hồn mình, mang lại cho tôi cái ấn tượng tất cả đời sống chung quanh mình từ sông ngòi, cây cỏ, đá tảng cùng đổi mới với sự phục sinh của Thiên Chúa. Ngôi giáo đường là cái áo choàng may bằng những cánh huệ tinh khiết khổng lồ, giũ xuống từ vòm cung giáo đường và hồn xác tôi được cuốn tròn trong đó.Tôi còn ao ước chi hơn khi hồn lâng lâng tiếng hát:
“Chúa ở bên tôi, tôi chẳng thiếu thốn chi /
Trên đồng cỏ xanh rì, Người đặt tôi nằm nghỉ.”
Tôi yên tâm gửi đời mình trong chiếc áo choàng Phục Sinh.
Khi mùa Giáng Sinh về, tôi lại đến, ngồi trong giáo đường, nhìn những bông hoa mầu đỏ Poinsettia xếp kín các lối đi, đặt chung quanh bàn thánh, với đèn nến sáng trưng từ nóc giáo đường tỏa xuống, bao bọc tôi ấm áp trước máng cỏ. Tôi hạnh phúc nhận chiếc áo choàng mầu đỏ đang tung ra phủ xuống hình hài bé mọn trần thế của tôi. Chiếc áo cho tôi sự nồng ấm, đằm thắm, cao trọng, nâng hồn tôi tới bên máng cỏ. Tôi yêu đời, yêu người, qua sự ra đời của Đấng Cứu Thế. Tôi cất cao lời hát:
“Vinh Danh Thiên Chúa trên khắp từng trờ, Bình an dưới thế cho người thiện tâm.”
Tôi hân hoan đón Chúa làm người trần thế, để chân tôi được đặt trên dấu chân Người trên mỗi hướng đi. Chiếc áo tình thương mầu đỏ của Người sẽ phủ xuống suốt một đời tôi. Tôi thương cho ai không cảm nhận được tình thương của Thiên Chúa ban cho như chiếc áo choàng đang bao bọc chung quanh đời sống mình.
Nhưng vào mùa Chay , chiếc áo giũ xuống từ vòm cung nhà Chúa phủ trên tôi, không nồng ấm đỏ thắm, không an bình, tinh khôi trắng muốt, chỉ có một mầu xám của tro than, vẫn là chiếc áo mang nhiều ý nghĩa về tình yêu của Thiên Chúa cho nhân loại nhất đối với tôi? Và tôi cũng yêu nhất chiếc áo này.
Khi bắt đầu vào mùa Chay, giáo đường đơn sơ, không hoa, không nến, giáo đường trong suốt và tinh khiết, ngay cả dương cầm cũng hát những nốt nhạc câm, những hàng ghế gỗ cũng se mình chờ thống hối. Giáo đường như một trang giấy trắng, ngay cả câu kinh cũng chưa ghi xuống, giáo đường tĩnh lặng như góc vườn ô-liu, nơi Chúa trải nghiệm cô đơn đời mình cùng Chúa Cha. Tôi ngước nhìn lên vòm trần nhiều lần, đón nhận, một chiếc áo đang giũ xuống, khoác trên vai tôi. Chiếc áo mỏng mảnh, mầu xam xám như được dệt bằng tàn tro của hai ngàn năm trước hay như tàn tro mới đốt của ngày hôm qua? Có khi tôi thấy mình ngồi yên không dám nhúc nhích vì hình như dưới lớp áo đó có những mũi gai nhọn đang xước nhẹ trên da thịt tôi. Nhắc nhở cho tôi sự đau khổ, tội lỗi và mầm hy vọng. Chiếc áo mỏng quá, xoi thấu xương da tôi, một xác thân hèn mọn rất thế gian này. Tôi hình như không có thật và tôi sẽ bốc hơi, bay đi, hay tôi sẽ tàn rụi như tro than phủ thêm lên trên mặt đất vốn đã làm từ tro bụi. Như vậy, có một giá trị nào ở thân xác này?
Cái khung thân thể đó chỉ có thể hữu dụng khi nó mang trong đó một linh hồn tinh khiết hoàn hảo, mà hồn tôi ơi! Đã hoàn hảo hay chưa?
Tôi mặc chiếc áo màu xám tro bốn mươi ngày. Bốn mươi ngày, tôi theo lịch giáo hội, đọc kinh, lần hạt, ăn chay, hãm mình. Tôi có ý thức mạnh mẽ những điều đó hay không? Hay tôi đã thổi tất cả những điều phải tuân theo đó vào trong khoảng trống của một phần đời tôi. Những nghi thức đó bay như tàn tro đốt ra ở những tầu lá dừa (palm leaves) năm ngoái vào không gian trước mặt. Có hạt tro nào bám lại trong tôi, lời kinh nào thấm đẫm hồn tôi. Tôi tới giáo đường trong mùa chay, với cái tâm trống trải nhưng tràn đầy mong ước được đổ đầy, với cái thân run rẩy mong mỏi được bao bọc trong chiếc áo vô hình từ trên cao giũ xuống.
Vào mùa Chay, mỗi khi đứng ở trước của giáo đường, sắp bước vào trong, sắp khoác lên mình chiếc áo giũ xuống từ vòm cung giáo đường, cúi xuống nhìn hình hài như có như không của mình, tôi đón nhận những chiếc gai, có thể, sẽ cào xước tôi, những cơn gió lốc, có thể, mang theo tàn tro sẽ xuyên qua chiếc áo, bám chặt vào tôi. Hay cũng trong chiếc áo này, tôi sẽ giũ xuống gai và bụi ra khỏi thân tôi để hồn tôi trở nên trong suốt, sẽ nẩy mầm cho những đóa hoa phục sinh? Chính trong giờ phút này, tôi bỗng thấy một nỗi trống rỗng bao phủ quanh mình. Tất cả những gì thuộc về tôi: Chồng, con, anh, chị, em, cháu; văn chương, thơ phú; nhà cửa, xe cộ, tiền bạc trong ngân hàng…Hình như không có một tí gì liên hệ, hay thuộc về tôi cả. Chỉ là những khối trống, lớn, nhỏ, có nhiều hình dạng, mầu sắc chồng lên nhau mà thôi. Tôi đứng hẳn ra ngoài, nhìn vào những vật đó, như nhìn vào một khoảng trống vô tận, hun hút. Thấy mình nhẹ hẫng, không ràng buộc, sở hữu chủ một vật gì, ngoài hạt bụi nhỏ xíu là chính mình. Nhưng cũng ngay lúc đó tôi bỗng giật mình tỉnh thức. Có, có một cái gì đó, cái gì không nắm giữ được bằng tay, bằng chứng từ, bằng hiện thực. Đó là sự quan phòng của Thiên Chúa xuống cho mình, như tấm áo choàng giũ xuống từ nóc vòm của giáo đường đang ôm bọc lấy mình. Cái áo mỏng manh, xam xám, im lặng, không hề lên tiếng cho sự có mặt, nhưng đang làm công việc bao bọc và che chở mình ngay trong mùa thương khó này, như đã bao bọc mình từ khi mới sinh ra. Tôi bỗng thấy mình hiện hữu trong mùa Chay. Một tôi, hồn, xác ,có thật.
Trần Mộng Tú, Mùa Chay 2011
Ex 772
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.