Chủ Nhật, 17 tháng 4, 2011

CUỘC THƯƠNG KHÓ CỦA CHÚA - NHẬT LỄ LÁ NĂM A (Mt 26,14-27,66)

 
EM CHỈ LÀ… NGƯỜI

Có nhiều cuộc xét xử trên trần gian, nhưng có lẽ không có cuộc xét xử nào đi vào lịch sử như cuộc xét xử hôm nay, Đấng vô tội bị kết án như kẻ có tội. Quả thật, mỗi lần sống lại lịch sử là một lần thêm nhức nhối. Có vậy mới biết, nơi trần thế, không tìm đâu ra công chính. Làm gì có cán cân chân lý giữa thế trần này. Tự bản thân nhân loại, không ai dám nhận mình vô tội thì làm sao có thể xét xử kẻ có tội? Bản thân bất toàn, làm sao phân xử công minh tuyệt đối được. Những chuẫn mực, định kiến nhân loại đưa ra chỉ dừng ở mức độ tương đối nếu chưa muốn nói đến trường hợp lạm quyền bẻ cong cán cân công lý. Đã mang kiếp con người là vậy và con người thời đại nào cũng vậy, cho nên đừng kỳ vọng tìm thấy chân lý trong bất kỳ nơi nào trên cõi đời, nếu không muốn sớm thất vọng khi nhìn thấy mặt thật.


Mặt thật của vụ án Đức Giêsu là gì? Có lẽ không ai dám chối bỏ đó là sự ganh ghét, tranh giành quyền lực, địa vị, lợi nhuận. Tất cả cũng chỉ vì tham vọng mà thôi. Thật ra, làm người không khổ, bởi Thiên Chúa tạo dựng thế giới không có gì bất toàn, khốn khổ cũng chỉ vì nhân loại, lạm dụng tự do để mà phá vỡ hạnh phúc địa đàng. Một khi bóng tối tội lỗi và sự chết tràn ngập, che phủ ánh sáng chân lý, con người mới lầm lũi đi vào cõi tiêu diệt.


Nhắm mắt chiêm niệm mà ghi nhớ bài học để đời, cách đối xử bất công, phản bội, đê hèn con người đối đãi với Thiên Chúa và với nhau. Chiêm ngắm mầu nhiệm thinh lặng của Thiên Chúa mà học lấy cách sống cho mình. Con người hơn thua không phải sang hèn, mà là cách sống, lối sống, hành động sống. Đức Giêsu đã sống lời mình nói, việc mình làm, điều mình suy nghĩ. Thế giới không thiếu những con người chỉ nói mà không sống hay hành động phản ngược. Nếu đi tìm công lý bằng con đường trần thế, chắc chắn ngày không xa con người sẽ nhận lấy thất vọng, vì chân lý chỉ có thể nở hoa trên nấm mộ. Làm sao có chân lý khi chính kẻ điều hành công lý tự bản thân bất toàn. Sự bất toàn căn bản đã đưa đến sai lệch, hỏi thử ai có thể điều chỉnh sự chệch lạc đó ngoại trừ Thiên Chúa.


Nhìn nhận sự thật thế giới, không hẳn đưa ra kết luận bế tắc, buông xuôi, bỏ cuộc, nhưng nhìn nhận để mà minh định, chọn lựa đâu là lối để đi, đích để tìm. Chính Đấng công lý đã chọn lựa con đường bất toàn trần thế để khẳng định sự tất nhất của Thiên Chúa. Đừng nhìn đến sự bất trung mà thất vọng, nhưng hãy biến cái ác nên sự thiện, để ánh sáng công minh được tràn ngập. Thế giới đắm chìm trong bóng tối tội lỗi nhưng chính thập giá của niềm tin đã chiến thắng.


Thiện ác đã phân định rõ ràng, đã minh bạch thắng thua, việc còn lại hệ tại quyết định và chọn lựa của nhân loại. Thế nhưng, con người vẫn chọn lựa sự ác, ở đó họ được tự do thỏa mãn hưởng thụ mọi tham vọng, nhục dục, đam mê. Đường thập giá không đẫm máu thì làm sao có được niềm vui khải hoàn. Nếu làm người đã khổ vì tội lỗi, sự chết thì hạnh phúc lớn nhất phải là toàn thắng chứ. Dẫu biết đau khổ là điều khó khăn nhưng chiến thắng đau khổ lại là tột đỉnh hạnh phúc. Cho nên đừng vì khổ mà e ngại, hãy lấy niềm tin làm vũ khí chiến đấu vì mục đích thánh thiện. Đừng nhìn thấy gian nan mà lần chần nhưng hãy quyết tâm kiên vững đến cùng giành lại công lý.

Có nhiều con đường, có nhiều phương cách thủ đắc sự thiện nhưng có lẽ không phương cách nào hữu hiệu cho bằng con đường thinh lặng. Thinh lặng là câu trả lời hùng hồn nhất. Hãy thinh lặng để sự thật lên tiếng, hãy thinh lặng để công bình ngự trị. Im lặng không phải là hèn nhát nhưng là chọn lựa tốt nhất, người khôn ngoan chỉ minh chứng bằng hành động là vậy!


Không nói không phải thua cuộc nhưng nói để hiểu chứ không để tranh luận, nếu đối tượng nghe không hiểu thì nói gì cũng vô ích. Nhiều người nóng nảy tham tranh luận để gây hiềm khích, cãi vã, người khôn ngoan nói những gì cần và không nói khi không cần thiết. Trong suốt thời gian tra vấn, xét xử, Đức Giêsu không có đến một lời phân minh, Ngài chỉ nói những điều cần thiết. Chẳng phải Ngài thinh lặng chịu vậy mà đúng hơn Ngài chỉ nói đủ để hiểu, để biết, để tin. Nói hay không đâu quan trọng mà đúng hơn là tin và hiểu điều người khác nói. Đức Giêsu có nói gì họ cũng có hiểu và tin đâu, vậy nên Ngài chỉ thinh lặng để hành động lên tiếng.


Có không biết bao nhiêu bài học và kinh nghiệm xoay quanh vụ án Đức Giêsu, những bài học làm người, đối nhân xử thế. Người ta hoan hô chúc tụng đó, rồi đóng đinh phỉ nhổ đó, con người hình như không thể trung tín được, luôn luôn thay đổi. Cũng đúng thôi, làm sao có được sự vững bền nơi một hình hài được tạo nên từ bùn đất. Giả như con người thủ đắc được lòng chung thủy, có lẽ không có câu chuyện tang thương từ vườn địa đàng. Không làm được không phải thế nhưng vì lạm dụng tự do mà bất tuân thôi. Tạo dựng nhân loại, Thiên Chúa dư hiểu điều ấy, cho nên Ngài đâu nhẫn tâm đoán phạt con người, ngược lại còn yêu thương và cứu chuộc họ.


Vậy nên bài học đầu tiên cần thủ đắc nơi cuộc khổ nạn của Đức Giêsu chính là niềm tin và lòng mến. Chỉ vì không tin nên mới có cuộc xét xử oan nghiệt để rồi Con Thiên Chúa phải chết trần truồng nhục nhã. Kẻ có lỗi chết đã đành, người vô tội tại sao cũng chết? Chưa nói đến cái chết nhục nhã, đau đớn… oan ghiệt!


Sự thật thì, cái chết đau đớn ấy cũng đã qua đi và chính Ngài đã sống lại thật. Nỗi đau đã nhường bước cho vinh quang toàn thắng. Tưởng niệm cuộc khổ nạn không phải ôn lại quá khứ mà bi lụy cũng chả cần phải đấm ngực ăn năn, nhưng cần thiết hơn là nhìn nhận lại sự thật về mình và Thiên Chúa. Sự thật Thiên Chúa toàn năng, yêu thương. Sự thật con người bất toàn, yếu đuối. Chính sự thật ấy cứu con người không sa lạc vào con đường ảo tưởng chính bản thân và cuộc đời.


Lạy Chúa, nếu nói “vì yêu” là chìa khóa giải mã cho vụ oán thảm khốc xảy ra cách đây hơn 2000 năm, nhưng đến tận hôm nay vẫn chưa nguội, thì “yêu” cũng chính là nỗi sợ hãi cho bất kỳ ai dám dấn thân trên đường đẫm máu. Bài học thinh lặng và tha thứ là kim chỉ nam cho nhân loại đi hết đường khổ giá. Kiên cường, trung tín đến cùng để toàn thắng tội lỗi, sự chết là lời khuyên cho những ai muốn đạt đến sự thật viên mãn. Bức màn chân lý chỉ có thể được vén mở trên những nấm mồ, đang sau cái chết là cửa ngỏ dẫn đến vương quốc hoàn thiện. Thế giới bất toàn không thuộc về Thiên Chúa, ai khao khát công lý thì bất diệt. Tha thứ cho con, cho con niềm tin, nghị lực, dù đứng ngoài hay trực tiếp bước vào cuộc khổ nạn của Chúa, con cũng chỉ là người với đầy sự bất toàn yếu đuối. Có phản bội cũng chỉ vì con không là thánh. Dùng nụ hôn bán Chúa cũng chỉ vì con xác đất vật hèn. Đóng đinh Ngài vào thập giá… cũng tại con hèn nhát. Tha thứ cho con, xin Ngài tha thứ lỗi, con cũng chỉ là…người Chúa ơi!


M. Hoàng Thị Thùy Trang
(nguồn : thanhlinh.net)
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.