Các bác thân mến ;
Chắc thế nào chẳng có người thắc : Chỉ nói dóc , đã tính chuyện đi kinh tế mới , thế mà bây giờ lại ngồi bên Tây ?
Cho nên ex tui phải viết thêm vài đoạn ... cho có đầu , có đuôi đàng hoàng , hầu các bác được rõ .
.... Sự thật thì chuyện đời đâu có dễ dàng như vậy ....Sau ngày gặp ex tui , ông cụ đã bí mật cho người điều tra về hành tung , lý lịch về con người của tui rất tỷ mỷ , ổng mới lên kế hoạch và ưng thuận đấy chứ , đời nào ổng tin dễ dàng vào lời nói của 1 thằng con nít hỷ mũi chưa sạch các bác , nhờ exa tui đã đấu tranh kịch liệt , và tui có 1 lý lịch khá rõ ràng , 1 thành tìch hoạt động rất đáng khen lúc đó ! Việc đi Tây nguyên nhân là như dzậy :
...."Sau khi tham gia công tác "Đánh tư sản" cùng các sinh viên TP khác , nhờ làm việc giỏi lại vui tính , thích ca hát biết chơi đàn guitar , ex tui may mắn được UBND thành phố giữ lại làm việc cùng với khoảng 30 người sinh viên khác , rồi khg biết tại sao ex tui lại may mắn lọt vào "cặp mắt đui" của cô em gái bà Hội trửong Thành hội phụ nữ TP HCM , nhưng cô này bị lớn hơn ex tui
đến 3 tuổi , ông bà mình chỉ nói "nhất gái hơn 2 , nhì trai hơn 1" chứ khg nói đến 3 ..., Vì thế 2 đứa tuy liên lạc qua lại rất thân nhưng chỉ dừng lại ở 1 tình bạn tốt mà thôi .
Năm 1980 công nghiệp thành phố bắt đầu phát triển mau , Uỷ ban nhân dânTP chia công việc của sở công nghiệp chỉ quản lý các công ty , và thành lập 1 cơ quan mới gọi là "Liên Hiệp xã TP"
để quản lý các hợp tác xã sản xuất đủ mọi nghành nghề của Thành phố , Bà hội trưởng là em gái kết nghĩa hồi kháng chiến với ngài Võ văn Kiệt , vì muốn bảo vệ quyền lợi về công ăn việc làm cho những người phụ nữ trong các HTX sản xuất , bà biểu tui vô ngồi cái ghế Kế toán trưởng nơi ấy cho bà có tay có chân , mà khg cần đến 1 tờ giấy lộn bằng cấp hay chiến công gì ráo , chuyện này mới chính là "chó ngáp phải ruồi" đấy các bác .
Trong khoảng thời gian này về kinh tế vợ chồng tui khg thiếu thốn nhưng cũng chẳng cần dư giả nên ex tui sống rất "lý tưởng" nên rất ghét cái việc ăn hối lộ .. , và cuộc sống rất hạnh phúc , sinh được cháu trai đầu lòng .........
Hoạt động của Lien hiep xã TP , càng ngày càng phát triển , họp hành , ký hợp đồng thu mua , trao dổi hàng hoá nguyên liệu vật tư , với các tỉnh khác , Hà nội hay xuất khẩu ra nước ngoài vv ...Đúng là 1 môi trường rộng lớn để ex tui tha hồ mà vẫy vùng , cơ quan có 2 chiếc xe con , lão Chủ nhiệm chắc vì kháng chiến đi bộ quen rồi , hễ leo lên là bị say xe khó chịu , lão phó chủ nhiệm đã có vợ con đem từ ngoài Bắc vô Saigon , lại còn mê tít con bán cà phê , thích đi xe gắn máy hơn (dễ giấu cái xe mà lủi vào nhà em lúc nào cũng được..) , cho nên 2 thằng tài xế chỉ mong có dịp để phục vụ 1 mình ex tui thôi ...nếu khg thì đói meo , vì khg có xăng dư để bán .
Chính 2 thằng này là đầu mối của "mọi sự dữ" ... lúc đầu chỉ là chúng đưa ex tui ghé ăn tô mỳ , uống ly café để "cám ơn anh đã ký cho cái phiếu lãnh xăng" , tôi nghĩ đơn giản mình hoà đồng với anh em chút cũng tốt.
Lâu dần , chúng dẫn đi ăn chỗ này , chỗ kia sang trọng hơn , cám ơn vì đã giao hợp đồng cho ông chú của nó . Càng ngày tui lại càng được chúng "tâng bốc" lên những tầng mây cao hơn ,
nên đã khg nhận ra rằng : Tại sao chúng có nhiều bà con đến thế cơ chứ ? ??? ...dần dần tui thường xuyên đi làm về trễ , hoặc có bữa khg về nhà ngủ luôn (các bác biết cho đến đây là đủ rồi ).
Cho đến 1 ngày vao năm 1982 , trở về sau chuyến đi công tác 3 ngày tại Nha trang , Exa ẵm đã thằng con đi mất tiêu , để lại cho tui 1 bức thư xin "Ly dị" để đi đoàn tụ với cha me tại Pháp .
Chắc lúc đó cũng vào mùa chay , tui còn nhớ trời rất nóng , tui lấy xe muốn chạy ra phía sông Saigòn , nhảy xuống tắm 1 chút cho mát , nhưng chẳng biết tại sao lại đi lang thang 1 mình rất lâu. Trong lòng đầy rẫy những hối hận vô biên vì đã làm khổ người 1 con gái đã dám từ bỏ hết tất cả mọi sư sung sướng , sẵn sàng chap nhận gian khổ mà ở lại VN với tui mấy năm qua , 1 thứ tình nghĩa quá nặng sâu mà tui đã khg biết quý !
............
Thì ra , bố vợ tui trườc khi len máy bay di Pháp , đã lo giấy tờ đi Tây cho 2 vơ chồng tui , đưa cho exa tui cất giữ , khi cần đến lấy ra mà dùng ...
Nhờ đó chúng tôi đã có quyết đinh , từ bỏ hết mọi sự phù phiếm thế gian , tắt đèn làm lại từ đầu để chăm lo cho tình yêu của gia đình mình , và ex tui đã nộp đơn xin từ chức liền sau đó trước sự ngỡ ngàng và luyến tiếc của mọi người trong cơ quan , tui đã chẳng buồn cắt nghĩa với ai , và cho đến nay cũng khg hề liên lạc lại với họ nữa .
Thang 11/1984 chúng tui lên máy bay , đặt chân đến Paris với vài bộ quần áo trong túi xách tay để bắt đầu 1 cuộc hành trình đầy gian khổ mới , ngày ấy tui đã "tự hứa với lòng" sẽ khg bao giờ tái phạm cái lỗi lầm này lần nữa .
Nhưng "Có hay khg" , chỉ có trời mới biết được các bác .
Toàn Thắng
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.