Chủ Nhật, 21 tháng 3, 2010

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

 

Hồn là vật thể không hiện hữu, nghiêng về tâm linh nên không được bàn đến nhiều. Chuyên gia vấn đề hẳn đã trải qua năm tháng nghiên cứu thần học. Mấy ông năm nhăm hội Lu-Rồ khá sành và vẫn hay bàn đến vật thể trừu tượng nầy, từ rất dễ thương trong từ điển Con Bò Cười gọi là "suy tư thần học".

Nguồn thiên nhiên, gần với con người, hiện thực và cần thiết cho đời sống là gió Tùy theo cường độ, như cơn gió bấc rất mạnh, thổi văng tôi khỏi một lục địa, xuyên qua cả biển khơi rộng lớn, mạnh như cường độ ấy gọi là lốc. Kém độ mạnh, cơn gió lạnh đủ sức cuốn lá vàng, không nhọc công Bác Phó Nhòm trèo cây rung cành để tạo cảnh...hay... cơn gió tinh quái hất tung tà áo dài, đủ cho tôi nhìn thấy những việc muốn nhìn thưở năm tháng học trò, khoảnh khắc duy nhất tôi gật đầu xác nhận hồn là vật thể hiện hữu. Ấy không thế thì các cha viết lách đâu có tài cán chi để tạo ra các từ rất ấn tượng "hồn ngây ngất", "hồn dại khờ", "hồn què quặt". Ừ, chỉ muốn nói, tôi thích gió heo may hơn là cơn gió bấc. "Nâng hồn lên", tôi có thể đồng cảm với dòng nhạc họ Trịnh "Gió heo may đã về...chiều tím loang vỉa hè...và gió hôn tóc thề..."cực lãng mạn, cực kịch liệt.

Xác nhận là tôi bị ám ảnh bởi câu nói "Lại dài dòng hệt Anh cầm micro", không thế thì nhất định phải thổi ngang đủ năm châu lục địa mới trọn khi bàn về gió. Xã hội hiện đại mất dần ngọn gió hiện thực, không còn đủ lực mạnh nâng cánh diều hay xát hơi lạnh vào làn da buổi ban mai, đủ để mang về một ngày tươi đẹp. Không là đây...không là đó, gió thời nay yếu dần, cao ốc mọc ngập đường, ngăn chặn nguồn lực thiên nhiên rất cần thiết cho đời sống, thật là không còn nhiều lựa chọn! Quả địa cầu đang bị hâm nóng, tôi không được cập nhật vấn đề nầy, nhưng trái đất thu nhỏ hơn, tôi nghĩ hình như là thế.

Nghìn mối phúc thật...Phúc cho ai còn được nhìn cánh đồng xanh rì rào ngọn gió. Phúc cho ai còn được đong đưa võng lác, nhìn lá cao su vàng chạy cút bắt cùng ngọn gió mùa thu. Phúc cho ai còn được hớp ngụm đế Gò Đen, khè đủ mạnh ngăn tiếng gió buổi chiều tà...

Với riêng tôi, "nâng hồn lên" là phương thức duy nhất còn lại trong quá trình tìm ngọn gió heo may rất lãng mạn... SURSUM CORDA.





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.