Sóng cao to như tòa nhà 3 tầng lầu, sóng gợn lăn tăn từng đợt nhỏ trên bãi cát, biểu hiện tác động của gió trên đại dương. Không còn là gian trần khi phần cấu tạo chính bị gạt bỏ, đại dương với những con sóng sẽ mãi trường tồn. Thần học cao siêu hay Kim Dung hoang đường? Không lực trợ sao có thể nâng lên? Khí lực yếu sao nhấc mình bay bổng? Giang hồ và sóng đại dương sẽ mãi là sự hiện diện.
Âm nhạc Việt sẽ nói đến trường hợp Chế Linh sinh nhầm quê hương, nhầm thế kỷ. Nhạc sỹ Ngô Thụy Miên với những sáng tác tuyệt vời, phát hành đến 3 lần những bài nhạc nổi tiếng một thời. Lần đầu với chủ đề "12 Tuyệt Khúc Ngô Thụy Miên-Dấu Tình Sầu", với Khánh Ly, Lệ Thu, Duy Trác làm giọng ca chủ lực. Lần thứ nhì "Tình Khúc Ngô Thụy Miên" thêm vào những giọng ca đương thời như Ngọc Lan, Tuấn Ngọc, Khánh Hà, vẫn còn làm rung động thính giả. Lần phát hành sau cùng từ Thúy Nga TNCD048 chính là lần tan tác, không còn lôi cuốn thính giả bởi sự nhàm chán. Cả 3 lần, tên tuổi Chế Linh đều lọt sổ. Khó ca sỹ nào diễn tả bài "Paris có gì lạ không em" tuyệt vời bằng anh chàng đây. Điều nổi bật là Chế Linh dám lội ngược dòng, trình bày xuất sắc những nhạc phẩm của Ngô Thụy Miên và Vũ Thành An, khều Ngô Thụy Miên bằng cách đây quả kịch liệt xuất sắc. Thêm vào cho từ điển, bài "Riêng Một Góc Trời" hình thành bởi cảm nhận đời cô đơn đầy bơ sữa của TBG nơi xứ lạ, không thể kể vào những bài nhạc nguyên thủy.
Tôi lại làm thính giả thêm một lần, khung cảnh không còn là sân vườn ngày xưa, chỉ là căn phòng nhỏ ở Mông-Mạc, ngoài cây đàn dương cầm và violin, không còn gì đáng giá. Khác nhiều, khoảng thời gian 30 năm làm sao không đổi khác, cảm nhận cuộc đời nơi tôi không còn ngây ngô, trong sáng như ngày xưa. Tai thính, cảm nhận âm nhạc tăng dần theo thời gian, tôi nhận thức ngón đàn con Cún giờ ngang ngửa với Giovanni Marradi, phải là thế, cả đời chỉ bấy việc, không thạo ngành nghề chỉ nước về quê nấu cám heo, tôi thích lối so sánh bình dân mộc mạc.
Đàn dương cầm là đàn vua, âm hưởng mang tính chất kiêu sa và lôi cuốn như con Cún. Âm sắc bén, rải đều đặn, hòa quyện vào nhau tạo lộ khởi đầu cho hành trình nơi đất mới. Chiếc Mẹc mới toanh xem ra khó hư hỏng lúc khởi hành, y chang theo bài bản vạch sẳn nên chẳng mấy chốc con Cún đã thành danh nơi xứ người. Âm đàn vang lên điệu lánh lót chim sẻ, tôi tự phong mình danh Tử Kỳ, quyết chắc con Cún qua âm đàn, đang diễn đạt khoảng thời gian đầu nơi đất khách.
Phải nếu đời ru câu êm ái thì quả tuyệt, đại dương kia không bị gió nâng lực tạo nên những ngọn sóng cao ngất thì gian trần thật sự chốn địa đàng. Đàn dương cầm có thể âm lên những nốt thật cao, dồn dập dòng âm thanh cường bạo nghe chừng như phím đàn đang vụn vỡ từng mảnh. Không đủ lời khi âm thanh phát ra quá chát chúa, con Thảo My chơi rap thế vào đoạn nầy, bảo rằng vợ chồng con Cún bị rải đinh, tất cả tài sản tiêu trong khoảnh khắc trên sàn chứng khoán, quẩn trí nên chồng con Cún giờ lúc tỉnh thì chơi tennis, lúc quẩn chỉ nằm sa-lông ngâm thơ, lâu lắm mới pót được cho tấm hình trên bờ-lóc, bọn chúng giờ thì tình có như không, ai đường nấy về nhà ngậm vú mẹ.
Thật cao, sắc bén, lảnh lót nhưng đơn độc như dấu chấm hỏi, tiếng đàn tạo nên âm thanh hoang mang. Không là rocket scientist, nhưng tôi tự dịch, sau bao năm, nó đã ngộ cõi hư không nơi nhà Phật, câu hỏi thật to về trần gian đang ngự trị trong đầu nó, như bao người, muốn khám phá câu trả lời thực sự về nguồn gốc của những cơn sóng.
Tôi bảo thì cứ thử lội ngược dòng như Chế Linh, thiên hạ bảo chỉ xách đàn quanh quẩn nơi ga métro tháng cũng kiếm ngàn ơ-rô dư sức. Con Cún liếc thật bén, bảo dạo nó lên thành thị tậu cây violin, vừa ngồi long nhong trên băng ghế nhà ga, có anh Việt Nam rất đẹp giai, đeo kính gọng mủ đen, đến thăm hỏi và bỏ vào mũ 20 ơ-rô, dạo khác lại có anh chắc thương nhân từ xứ Việt, đeo kính cận đổi màu, cũng đến quẳng vào đấy 10 ơ-rô, con Cún bảo rằng thế là quá nhục, nó không thể làm thế. Không biết rõ thì tôi đã tặng cho nó vài cú đá, thật ra, nó không bao giờ đói để tìm cách giựt con gà cúng nhà thằng cha hủ tíu, nó không bị đẩy trôi giạt để luồn lỏi buôn võng dạo nơi xứ người, sách gia phả nhà nó chỉ vẽ độc nhất một con đường, quên hẳn việc con đường ấy nếu gặp năm mưa lũ có thể sẽ ngập tràn. Ừ, nếu là đời, sẽ như đại dương với những con sóng.
Những cánh hoa năm xưa qua tiếng đàn lại xuất hiện. Âm thanh tuyệt vời đưa tôi vào mộng ảo. Không đâu, rất thực, những cánh hoa lềnh bềnh trên mặt đại dương hay may mắn, bọn mủ tặc chừa sót vài giọt, đủ cho tôi ghép cánh hoa thành một đóa, việc ấy sau bao năm đã không còn là câu hỏi lớn nơi tôi, từng cánh hoa hay ghép thành một nụ cũng sẽ rã rời dưới những cơn sóng. Điều tôi cảm nhận, những dòng chữ hằn trên cánh hoa sẽ là nguồn lực chính đồng hành với tôi quãng lộ trình nơi gian trần, không đọc được, tôi hẳn sẽ băn khoăn.
"Anh bị tẩu hỏa nhập ma, giờ cách chi mà thi triển chiêu ấy." Con Cún nhìn cặp giò của tôi kèm theo lời bình rất thật. Ý nhắc lại chuyện Đoàn Dự cõng Vương Ngũ Yến chạy nạn.
Tôi gật đầu: "Ừ, tiếc thật. Chiêu ấy là chiêu độc quyền của anh Lỗ, tui có chắp thêm đoạn dài cũng chưa chắc luyện thành. Bó tay.
Khều cũng phải xem mặt, rất sợ "cô Bắc Kỳ" nên tôi tiếp liền theo: "Thế tui biết chiêu Thần Hành Bách Biến, không biết có dùng được?"
"Thế cũng tạm." Tôi lại thấy một nụ cười, y chang như 30 năm trước.