Thứ Tư, 26 tháng 1, 2011

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Chưa đến nửa ngày mà trời đã hực nóng. Sài gòn lúc nào vẫn thế, một hỗn hợp đặc biệt không thể phân chất. Không gian chừng thu nhỏ dưới lượng cư dân ngày càng đông, giao thông hào mọc quanh làm nghẻn lối, xe máy dầy đặc, hơi người phì ra thiếu nơi thoát cứ loanh quanh đâu đó, mồ hôi rịn ra, biến thành chất sền đặc kẹo hằn trên da. Quá nhiều chất hội tụ trong hỗn hợp Sài gòn, chất đặc thù bám chặc nhiều năm nên "mình" không thể thiếu, "thằng ở lại" không thể dứt bỏ Sài gòn, cái tên muốn xa nhưng lại rất gần, muốn ghét nhưng sao cứ lại thương, muốn đá văng nhưng cứ vồ cận vòng ôm ấp. Ừ, Sài gòn nằm trong nỗi quên để rồi chợt nhớ.

Vừa bẻ cua vào Nguyễn Thị Minh Khai đã thấy lượng xe dầy đặc, âm thanh ùn cả tai, chả thế mà các tiệm lấy rái lúc nào cũng đông khách. Hôm nay mình cảm thấy không vui, chưa được hài lòng với tiết dạy đầu tiên trong ngày. Chả nhẽ do khởi động đầy ngày không được tốt? Mang chứng suyễn nên mình rất quan trọng việc vận động cơ thể vào sáng sớm, mọi hôm mình đếm đến con số năm nhăm, nhưng hôm nay chỉ nhấp đến phát ba nhăm là mình đuối sức, không hít thêm được phát nào. Anh lớp trưởng bảo "ngũ thập tri thiên mệnh" là chí phải, mình rất hài lòng với cuộc sống của "thằng ở lại", ngày nằm trong trại giam bên Khánh Hội, mình đâu có ngờ sẽ đứng nghiêm nghị trên bục giảng đường như hôm nay, thế là quá đủ.

Tư tưởng đi rong, chỉ gang tấc là PGS đã tông vào chiếc Attila chạy phía trước. Hú hồn, mình vẫn ám ảnh về câu chuyện kể "hai em mờ năm" dạo nào, khấm khá, mình nhất định tậu chiếc bốn bánh như anh lớp trưởng cho chắc ăn. Mà cũng tại mấy đứa nữ ở Sài gòn chạy xe quá cà chớn, không luật lệ gì ráo trọi, chả bao giờ biết nhường đường. Lấn ranh sẽ bị mấy anh áo vàng thổi tu-huýt, lần vi phạm trước mình năn nỉ hết nước bọt mới được tha. Có giờ nhỡn nhơ thì không nói, kẹt lưu thông trễ giờ dạy là cha sếp trừ tiền sát ván, bị vài phen kiểu nầy là tháng đó chỉ húp cháo, chán thật!

Đã qua 4 đèn lưu thông mà con nữ với chiếc Attila vẫn còn vờn trước mặt, PGS lại sắp nổi cơn suyễn, bóp kèn inh ỏi không phải cử chỉ người văn minh nên PGS nãy giờ cứ phải bám đằng sau, bực không chịu được. Trông từ phía sau thì xem dáng vẫn còn mướt lắm, tóc nhuộm màu nâu xõa trên lưng, ăn bận quần áo biết không phải dân nhà nghèo, thế mà khả năng điều hành xe máy lại tồi không chịu được, cứ chạy kiểu mụ phía trước, mình thà chạy bộ cho xong.

Con Cún vẫn còn ngượng ngùng việc điều hành chiếc xe máy, lưu thông nơi đất Sài gòn quả là một vấn đề nhức nhối, hôm nào mang xe mang người nguyên vẹn về nhà đã xem là may mắn. Gặp mấy tên chạy thúc đít như cha phía sau thì lại càng luống cuống, mấy cha ở Việt Nam sao hằn học quá, không ga-lăng bằng mấy thằng Tây. Mà muôn việc chỉ tại thằng hủ tíu quá keo kiệt, con Cún thầm nghĩ, dạo mình nói hết lời bảo tậu chiếc spacy chỉ hơn trăm triệu, thon lại gọn, dễ điều hành, nó nhất định nhả ra có ngần nầy, Attila nặng lại cồng kềnh, lần nào về đến nhà cũng nhừ cả người. Đã nhận ra PGS phía sau, giận cá chém thớt, nhất định không cho PGS qua mặt nên con Cún lại chàng ràng, nghĩ tiếp, thằng hủ tíu chơi chưa đúng ca-ta-lô, cứ nhìn nhà anh Danh Tướng, thấy phát ham, xe lết-xịt bóng như gương soi, chị Danh Tướng cũng chả kém, chạy chiếc vét-pa quá thanh nhã, trông cực mi-nhon. Xe anh Ngô thì hết biết, màu nâu nhạt tuyệt vời, chạy phía sau hửi khói cũng thơm phức, nhất định thằng hủ tíu không sánh bằng.

Ngang với xe con Cún khi vòng đến bồn binh, PGS định nhả ra vài câu. Người đàn bà chạy chiếc Attila xem vẻ không phải dân thành phố, mặt lơ ngơ giống Việt kiều thấy ớn. Con Cún nhoẻn nụ cười xã giao với PGS, lầm thầm câu chót, thằng hủ tíu mất răng, miệng hơi móm nhưng trông hiền lành, cha Giáo sư nầy răng tốt, nhưng lại nhô ra hơn giới hạn, trông nghiêm nghị quá, khiếp!

Gật đầu chào nhau, rất quen hay là xa lạ, PGS và con Cún tẻ hướng, chìm vào lòng thành phố ngập đầy khói.

 

AUSTRALIA DAY 2011

 

 

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.