Thứ Tư, 19 tháng 1, 2011

Hồng Trần Dõi Bước (tt)

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu

 

Chưa ký công-tra với Thượng Đế, nam nhân chốn trần tục hẳn đôi lần thốt lên câu quen thuộc mô tả góc cạnh người phụ nữ đẹp, Đông hoặc Tây không ngoài lệ. Cô đào xứ Tây Bạc-Đô lúc xuân xanh hẳn có nét đẹp ngất người, chất man dại bốc lửa ấy hẳn làm khối đàn ông xứ Tây phải thọc tay vào túi quần khi chạm mặt. Có nhẽ nhờ chất liệu "chân dài" ấy mà vùng Xăng-Trốp trở thành nơi hội tụ của các tay chơi hào phóng. Để ghi công, từ điển hiện thời được hiểu "Bạc-Đô" hay "Xăng-Trốp" chỉ là một.

Ghe thuyền vùng Xăng-Trốp nhiều vô số. Con A-Lin có công việc liên quan về ngành nầy nên luôn là nơi tôi tìm đến hầu học hỏi những kỹ thuật tiên tiến trong ngành nghề. Chuyện đời xoay vòng không lạ gì với riêng tôi. Tôi từng nhìn thấy những việc đổi đời, thầy xuống cấp thành thợ, bần nông bỗng chốc hóa phú gia…con A-Lin ngày xưa bị tôi kí đầu dạy từng chữ Việt, nay từ vị trí phía dưới tranh đấu giành ngồi lên trên, thành "cô giáo" chẳng mấy hồi. Chuyện đời ai dại ai khôn, cố lội ngược dòng lũ tsunami trăm phần sẽ gặp khốn. Thôi thì, tôi vốn mang dòng máu quân tử tàu, đấy là chuyện nhỏ.

Gốc nguồn cố tổ tôi hẳn xuất xứ từ phương Bắc, tôi dù ghe đã lên bờ nhưng vẫn lưu lại tánh kín miệng trong việc làm ăn. Bị điều hành đi đến vùng Mông-Mạc trước khi đến con A-Lin lần ấy, tôi ngờ là sẽ gặp chuyện. Gì chứ dặn dò từ lão Béo tôi vẫn ghi lòng, thăm viếng nhà ai phải gỏ cửa bằng chân trái, lời phải không quên nên trà rượu đủ tất, chỉ điều, trước khi học cách dựng cột bườm, tôi phải ghé qua Mông-Mạc theo lời con Thảo My cố tìm cho được con Cún.

Vùng Mông-Mạc nhiều dốc, lỏng gối như tôi chỉ dạo vài vòng đã lè lưỡi. Trong túi còn hơn 6 ơ-rô nên tôi rất vững bụng khi ngồi nghỉ chân nơi tiệm cà-phê ở góc phố. Tiếng Tây chỉ đủ để lót đường nên đại khái tôi chỉ ngồi yên lặng để nhìn ngắm cảnh vật chung quanh. Tôi chú ý đến dáng người phụ nữ trước hàng bông bên kia đường, khom người gần bông ngửi rồi lại thẳng lên, tay vươn ra định cầm lại  vội thụt về, điệu bộ thế, đứng trước cửa hàng ở Việt Nam hẳn ăn vài cú đá. Máu hào hiệp trong tôi kịch liệt dâng trào, hướng về cửa hàng, tôi nhất định sẽ làm cử chỉ của bậc nam nhân…

Đôi mắt ấy tôi không quên, ánh mắt tôi bị bắt buộc nhìn kỹ nơi sân vườn hơn ba mươi năm về trước. Tôi cũng gật đầu như ngày cũ năm nào, dấu đã nhận biết được sự tình, chỉ điều, với mái tóc bạc hơn nửa, răng mất gần hết, chân cẳng lại khập khểnh, tôi không tin rằng đấy là con Cún khi đem so sánh với tôi. Ôi, lão Bút gian nhất định phải giải thích sao nam nhân lại chóng già hơn nữ nhân, Thượng Đế hẳn không có sự công bằng ở điểm nầy.

"Bạn vẫn bình thường?" tôi khơi lên một câu rất nhạt.

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Lưu ý: Chỉ thành viên của blog này mới được đăng nhận xét.